Bất Diệt Thần Vương

Chương 1395: Phải dùng trí




Thỏ Vương nhanh chóng giơ lệnh bài của Hắc Liên Thánh Sứ lên, hét lớn một tiếng:

- Thấy lệnh bài như gặp Hắc Liên Thánh Sứ, ai dám ngăn cản Hắc Liên Thánh Sứ, tiến lên một bước!

- Vẻo vèo! Ngay lập tức, đám tù nhân lập tức tản ra, tránh khỏi đám người đã bỏ độc kia.

Một tên bỏ độc giật mình nói:

- Trương lão đại, ngươi...

Trương lão đại trừng mắt nhìn hắn ta:

- Trình lão đại, tự ngươi muốn chết thì đừng có kéo theo người trong tộc của ta chôn cùng được không? Ngươi cách xa ta một chút, ta và ngươi không có quan hệ gì cả!

Thỏ Vương hét to một tiếng:

- Đánh cho ta! - Rào!

Đám Thỏ Yêu lập tức như ong võ tổ nhào tới, đánh đến mức bụi tung mù mịt, tiếng kêu rên liên tục vang vọng bốn phía.

Nếu như là một đám lão đại tới ứng phó Thỏ Vương, Thỏ Vương chắc chắn đánh không lại, thế nhưng nếu để cho Thỏ Vương đi ứng phó với một đám tiểu đệ đang bỏ chạy tứ tán của những lão đại kia, chuyện này còn không phải là dễ như trở bàn tay hay sao?

Trong nháy mắt, bọn chúng đã bị đánh tới mức gần như hấp hối, trói lại đưa tới trước mặt Vương Khả.

- Người tiếp theo!

Thỏ Vương hét lớn một tiếng, tiếp tục lao tới những kẻ đã bỏ độc kia.

Hai canh giờ sau, dưới gốc cổ thụ của Vương Khả.

Mười hai tên bỏ độc vào thức ăn toàn bộ đều bị trói ở trước mặt Vương Khả. Thỏ Vương hưng phấn nói:

- Ha ha, chủ nhân, lần này thu hoạch không nhỏ, trong vòng tay trữ vật của bọn họ có không ít tiền!

Đám người bỏ độc lập tức lo lắng nói:

- Vương lão đại, chúng ta cũng là bị người khác sai sử, chúng ta...

Vương Khả phân phó:

- Dùng lều vải bao phủ xung quanh, sau đó từ từ hỏi.

Thỏ Vương trả lời:

- RöI Không chỉ dùng lều vải, còn phải dùng thêm bức tường cách âm và một ít trận pháp nhỏ tạo sương mù dày đặc che đậy, để cho người khác không thể nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì.

Tủ nhân ở xung quanh liên tục chỉ trỏ, thế nhưng lại không có ai dám tiến đến gần đây.

Vương Khả rất nhanh đã nhận được câu trả lời thuyết phục.

Sắc mặt Thỏ Vương khó coi nói:

- Chủ nhân, tình huống không ổn cho lắm, bọn chúng còn thông đồng với cả ngục tốt! Độc dược là do ngục tốt mang vào, tổng cộng có tám gia tộc lớn muốn đối phó với chúng ta, hôm nay thất bại, nói không chừng ngày nào đó bọn họ lại tiếp tục tiến hành ám sát!

Vẻ mặt Vương Khả cũng cực kỳ khó coi:

- Không chỉ như thế, trong ba ngàn tù nhân nơi này, chắc chắn vẫn còn có kẻ thù của Ma Tôn, lại còn có ngục tốt phối hợp nữa sao?

Thỏ Vương lo lắng nói:

- Chủ nhân, phải làm sao bây giờ? Ta cảm giác lần này chỉ mới là lần đầu tiên, tiếp theo chúng ta sẽ còn liên tục bị ám sát, lỡ như sau này Hắc Liên Thánh Sứ cũng muốn giết chúng ta...

Vương Khả nhíu mày:

- Ngục Giam Phù Không này rõ ràng là không an toàn, hay là chúng ta vượt ngục đi!

Thỏ Vương biến sắc:

- Hả? Vượt ngục sao? Chủ nhân, vượt ngục là tội lớn đó, cao nhất còn có thể bị tử hình. Ta chỉ cần đợi một thời gian ngắn là có thể xuất ngục được rồi, nếu như ta và ngài cùng nhau vượt ngục, chắc chắn sẽ không thể quay đầu lại được nữa.

Vương Khả nhíu mày:

- Không quay đầu lại được cũng không sao, dù sao cũng tốt hơn phải rơi đầu đúng không?

Nét mặt Thỏ Vương cứng đờ, tối qua chỉ là đợt ám sát thứ nhất, nếu như không phải có Vương Khả dọa sợ tù nhân xung quanh, bản thân nó chỉ sợ đã chết thật rồi.

Thỏ Vương khổ sở nói:

- Cái này... cái này còn không phải là bởi vì ngài hay sao?

Nếu như hắn không tới, nó cũng sẽ không có quan hệ gì dính líu tới Hắc Liên Thánh Sứ, bây giờ còn không phải là trốn không thoát được sao? Sao nó lại xui xẻo như vậy kia chứ?

Vương Khả hỏi:

- Không phải hôm qua bọn họ nói Hắc Liên Thánh Sứ đã tới Ác Thần Đô rồi à? Bây giờ chúng ta vượt ngục đi tìm Hắc Liên Thánh Sứ, ngươi nói xem, ai dám ở chỗ của Hắc Liên Thánh Sứ bắt người đây?

Lông mày Thỏ Vương nhíu lại:

- Hở? Cái này...

Đúng vậy, hung danh của Hắc Liên Thánh Sứ khủng bố như vậy, nếu như Hắc Liên Thánh Sứ muốn bảo vệ cho bọn họ, ai dám đi gây chuyện với hắn ta đây chứ? Những gia tộc lớn kia sao? Chẳng lẽ bọn họ không muốn sống nữa à?

Thỏ Vương nhíu mày:

- Nhưng mà, trận pháp của Ngục Giam Phù Không này rất lợi hại, lại có liên kết với núi Phù Không, không thể phá nổi. Chúng ta cũng không thể đào đất trốn đi được, ngộ nhỡ vô ý phá hủy núi Phù Không, đây chính là thiên phạt cấp bậc hủy diệt đó, chắc chắn toàn bộ chúng ta đều phải xong đời!

Vương Khả trợn mắt nói:

- Ai nói chúng ta muốn mạnh mẽ vượt ngục đây? Sao ngươi không động não một chút, không biết dùng trí à?

Thỏ Vương nghi hoặc:

- Dùng trí sao?

Vương Khả trịnh trọng nói:

- Không sai, dùng trí, nhất định phải tính toán bàn bạc lại cẩn thận, để cho ta suy nghĩ một chút.

Ánh mắt Thỏ Vương bỗng nhiên phát sáng:

- Có cách, có cách rồi! Chủ nhân, Thỏ Tộc chúng ta có Yêu Thuật Mắt Đỏ, có thể thôi miên được ngục tốt, cứ giao cho ta là được!

Vẻ mặt Vương Khả đầy nghi ngờ:

- Yêu Thuật Mắt Đỏ à? Thôi miên sao? Có được hay không đây?

Mặt mày Thỏ Vương đầy tự tin nói:

- Chủ nhân, ngài cứ đợi mà xem, đây là thiên phú của chủng tộc chúng ta, cứ giao cho ta đi!

Tất nhiên chuyện chuẩn bị vượt ngục này, Thỏ Vương cũng sẽ không che đậy.

Vương Khả vẫn như cũ, nghi ngờ nhìn Thỏ Vương, hắn thấy Thỏ Vương tự tin về yêu thuật của bản thân như vậy, cũng không khỏi cảm thấy an tâm. Hắn gật đầu, việc này cứ giao lại cho Thỏ Vương xử lý đi.

Đến buổi tối, Thỏ Vương sắp xếp xong xuôi, bố trí lều vải ở chân núi Phù Không, dùng trận pháp tường cách âm và trận pháp sương mù che đậy. Vẻ mặt Thỏ Vương đầy tự tin, nói:

- Chủ nhân, xem ta đây!

Ngay lập tức, Thỏ Vương sắp đặt ra lệnh cho thuộc hạ của mình một phen.

- Két... ầm!

Một tiếng vang thật lớn vang lên, là tiếng động do Thỏ Yêu khai thác Phù Không Thạch, dẫn tới thiên phạt.

Không bao lâu, một tên ngục tốt béo mập hùng hổ đi tới.

- Đêm hôm khuya khoắc, không để yên cho người ta nghỉ ngơi à?

Lúc này mà còn đi đục Phù Không Thạch gì nữa, có để cho người khác ngủ không thì bảo?