Hổ Hoàng híp mắt nhìn Vương Khả. Hiển nhiên lúc này nó vẫn chưa nghĩ ra phải nên làm gì.
- Được rồi, Hổ Hoàng, đều là người trưởng thành cả rồi, cứ quyết định vậy đi, U Nguyệt, Thử Vương, Tây Môn Tĩnh, chúng ta đi!
Vương Khả lập tức mở miệng nói.
Hổ Hoàng đứng đó lẵng lặng nhìn theo.
U Nguyệt tự nhiên không ý kiến, Thử Vương lại vẫn nhìn chằm chằm Hổ Hoàng, trên mặt hiện đầy vẻ đáng tiếc. Nếu chủ thượng chịu chém giết Hổ Hoàng thì tốt biết mấy.
Lúc này, chỉ có Tây Môn Tĩnh là trừng mắt nhìn Vương Khả, mẹ nó, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện, lúc gặp phải nguy cơ sinh tử, còn có thể hóa giải theo cách này?
Bốn người Vương Khả chậm rãi thối lui ra sau, chuẩn bị rời khỏi sơn cốc. Hổ Hoàng quả nhiên chẳng làm gì cả, chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
Riêng mỗi Tam thái tử bị treo giữa trời là nét mặt co quắp. Các ngươi, các ngươi đi mà không mang theo ta?
- Không thể để bọn họ đi, Hổ Hoàng, ngươi phải dùng máu của ta khai phong Quỷ Thần Kiếm, U Nguyệt kia là muội muội ta, máu của nàng cũng được, hơn nữa, mẹ của nàng mang họ “Quỷ” !
Nàng vốn tên là Quỷ U Nguyệt, tổ tiên chính là chủ nhân Quỷ Thần Kiếm, nàng có thể giúp ngươi mau chóng khai phong Quỷ Thần Kiếm. Hơn nữa, đám người Vương Khả tới đây cũng là vì Quỷ Thần Kiếm, bí mật về nơi này của ngươi căn bản không giấu được!
Tam thái tử hét lên.
- Cái gì? Rống!
Hổ hoàng rống to một tiếng.
Oanh!
Một cơn cuồng phong toát ra từ trên thân Hổ Hoàng, như thể hóa thành vô số đao phong, nháy mắt liền đã vờn quanh đám người Vương Khả, vây chặt bọn hắn lại.
Bốn người Vương Khả lập tức bị cản lại.
Vương Khả mặt đen như đáy nồi, nhìn Tam thái tử quát nói:
- Khương Bính, ngươi có điên không, U Nguyệt là muội muội ngươi, ngươi phải muốn gài nàng vào chỗ chết?
- Các ngươi chạy, bỏ lại ta chờ chết ở đây, các ngươi nằm mơ!
Tam thái tử Khương Bính căm hận nói.
- Ngươi bệnh à, chính bởi vì chúng ta chạy, ngươi mới an toàn!
Ngươi là Tam thái tử Đại Thiện hoàng triều, ngươi là con trai Thiện Hoàng, nếu Hổ Hoàng thần không biết quỷ không hay xử lý ngươi thì cũng thôi, nhưng mà, chúng ta đã biết, chẳng lẽ chúng ta sẽ không quay về nói cho Thiện Hoàng! Thiện Hoàng chính là đệ nhất nhân chính đạo, giết cái hổ hoàng còn không phải dễ như trở bàn tay. Tên Hổ Hoàng này cũng không ngốc, hắn dám giết ngươi? Hắn chán sống rồi?
Vương Khả trừng mắt mắng.
- Ngươi!
Khương Bính nghẹn họng.
- Ngươi tưởng ta sợ Thiện Hoàng?
Hổ Hoàng lạnh lùng nhìn Vương Khả.
- Ngươi không sợ? Đi, ngươi có dám cùng ta đi Thiện Thần Đô một chuyến không? Ngươi dám tới Thiện Thần Đô náo không?
Vương Khả trừng mắt nói.
Hổ Hoàng lạnh lùng nhìn Vương Khả.
- Ngươi đừng trừng mắt với ta, vị này là con gái yêu của Thiện Hoàng, U Nguyệt công chúa! Mấy ngày trước, Thiện Hoàng nhường cả long ở cho U Nguyệt ngồi chơi, không cần nói chắc ngươi cũng đoán ra được Thiện Hoàng sủng ái nàng cỡ nào. Nếu ngươi dám động đến một cọng tóc gáy của nàng, ngươi có tin trọn cả Trung Thần Châu đều không có đất cho ngươi dung thân không. Đừng tưởng ngươi rất lợi hại, chỉ là người lợi hại hơn còn chưa tới tìm ngươi thôi!
Vương Khả trừng mắt nói.
Hổ Hoàng nhìn Vương Khả, trong mắt hiện đầy vẻ âm tình bất định, hiển nhiên những lời Vương Khả nói, Hổ Hoàng đều biết.
- Ngươi họ Quỷ? Ngươi và Thi Quỷ nữ hoàng có quan hệ gì?
Hổ hoàng quay sang nhìn U Nguyệt công chúa, hỏi nói.
- Gia mẫu, trước kia là Thi Quỷ nữ hoàng!
U Nguyệt công chúa trầm giọng nói.
- Khó trách, khó trách!
Hổ Hoàng híp mắt nói.
Hổ Hoàng nhìn chằm chằm U Nguyệt công chúa, ánh mắt nheo lại, tựa như đang tính toán điều gì.
- Hổ hoàng, ngươi nhìn gì vậy? Ngươi muốn làm gì?
Vương Khả đứng ra chắn trước mặt U Nguyệt công chúa.
Hổ Hoàng lại trầm giọng nói:
- Yên tâm, nếu là con gái Thi Quỷ nữ hoàng, ta sẽ không giết nàng!
- Hả? Ngươi biết mẫu thân ta?
Ú Nguyệt công chúa kinh ngạc nói.
- Ngươi nợ tiền Thi Quỷ nữ hoàng?
Vương Khả cũng kinh ngạc nói.
Hổ Hoàng hít thở một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Tiểu tử, ta không biết rõ về ngươi, nhưng, ngươi đừng khiêu khích giới hạn của ta. Ngươi giết Long Hoàng? Ta không tin! Nếu ngươi cứ tiếp tục làm càn, vậy thì đừng trách ta không khách khí!
Mặc dù bản hoàng chưa từng đấu qua với Long Hoàng, nhưng, bản hoàng không sợ Long Hoàng!
- Ta không khiêu khích ngươi, vừa nãy ta đã nói rồi, nhiều một bằng hữu bằng với nhiều thêm một con đường! Con người ta thích nhất là kết giao bằng hữu, Hổ Hoàng ngươi đừng cứ dọa chúng ta, chúng ta hẳn là có thể ngồi lại tâm sựt Ánh mắt Vương Khả lại bất giác sáng lên.
Tên ngữ khí tên Hổ Hoàng này lại đột nhiên hoàn toàn thay đổi?
- Khương Bính nói, các ngươi đến đây là vì Quỷ Thần Kiếm?
Hổ Hoàng lạnh lùng nói.
- Không sai, chúng ta được đến tin tức, rằng Ma Thần Đại Ác hoàng triều Hoàng Thiên Phong đoạt đi Quỷ Thần Kiếm, sau đó tới Âm Sơn này để tế luyện khai phong, chúng ta tới đây chính là để mang về Quỷ Thần Kiếm!
Vương Khả cũng không giấu diếm.
Rốt cuộc, Tam thái tử bị bắt tương đối lâu, sợ rằng Hổ Hoàng đã sớm biết mọi chuyện.
- Đoạt Quỷ Thần Kiếm từ trong tay Hoàng Thiên Phong? Ha ha ha, tên Khương Bính này không biết tốt xấu, các ngươi cũng không sợ chết? Phải biết Hoàng Thiên Phong chính là Võ Thần Cảnh!
Hổ hoàng cười lạnh nói.
- Ách, ngươi biết Hoàng Thiên Phong ở đâu? Còn nữa, vừa rồi Tam thái tử nói, Quỷ Thần Kiếm trong tay ngươi? Chẳng lẽ Hoàng Thiên Phong bị ngươi ăn thịt rồi?
Vương Khả đột nhiên nhíu mày hỏi lại.
- À, không, Hoàng Thiên Phong đang lợi dụng ta giúp hắn tế kiếm!
Hổ Hoàng trầm giọng nói.
- Cái, cái gì?
Vương Khả khó hiểu nói.
- Quỷ Thần Kiếm bị phong, muốn khai phong, cần lượng lớn Âm Quỷ chỉ khí, mà trong thiên hạ này ai thao túng Âm Quỷ chỉ khí tốt nhất? Chính là ta, bản hoàng có được yêu thuật thiên phú của Hổ tộc. Có thể tụ lại Âm Quỷ chỉ khí, Hoàng Thiên Phong chính là thấy được điểm này, mới muốn lợi dụng ta giúp hắn khai phong, giả ý để cho ta lấy được Quỷ Thần Kiếm, còn hắn thì âm thầm trốn trong bóng tối gần đây, chuẩn bị chờ ta thành công khai phong Quỷ Thần Kiếm liền đi ra hái quả đào. A ha ha ha, hắn tưởng rằng ta không biết? Hắn tưởng đám thủ hạ được hắn phái tới giám thị ta, ta lại không biết? Buồn cười... !