Hổ Hoàng lạnh lùng nói.
Vương Khả nhíu mày:
- Tên Hoàng Thiên Phong kia đúng là xảo quyệt ghê tổởm.
- Tiểu tử, ngươi nói câu này rất hay, Nhân tộc các ngươi đều là như thế, đều là loại xảo quyệt ghê tởm!
Hổ Hoàng lạnh lùng nói.
Nét mặt Vương Khả cứng lại:
- Ngươi có cần vơ đũa cả nắm vậy không, có bản lĩnh thì ngươi trực tiếp đứng trước mặt Thiện Hoàng nói vậy thử xem!
Với người lòng dạ hẹp hòi như Thiện Hoàng, nếu là nghe được ngươi mắng vậy, hắn còn không đánh chết ngươi?
Hổ Hoàng chậm rãi đi tới, đi vòng vòng quanh bốn người Vương Khả. Hai mắt nheo lại, như là đang tính toán điều gì.
- Hổ Hoàng, ngươi đang muốn tính toán chúng ta ư? Ngươi cũng đã biết thân phận chúng ta rồi? Vị này là U Nguyệt công chúa, ta là nam nhân của nàng, vị này là con trai Tây Môn thừa tướng, còn vị Thử Vương đây là Vạn Yêu Chi Vương ở Thập Vạn Đại Sơn!
Dưới núi còn có quân Đại Thiện trú đóng, nếu ngươi muốn cá chết lưới rách thì nên cân nhắc kỹ chút!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Con gái Thi Quỷ nữ hoàng? Họ Quỷ? Ồ, ngươi tới rất đúng lúc, chỉ cần ngươi giúp ta khai phong Quỷ Thần Kiếm, ta sẽ thả tất cả các người, bao quát gồm tên Khương Bính đang bị treo lên kia, thế nào?
Hổ hoàng híp mắt nhìn U Nguyệt.
- Ta?
U Nguyệt cau mày nói.
Vương Khả lại trừng mắt nhìn Hổ Hoàng, lần này tới tìm Quỷ Thần Kiếm thuận lợi vậy à? Quỷ Thần Kiếm cứ thế vào tay U Nguyệt?
- Được, chúng ta đáp ứng, Hổ Hoàng ngươi cũng thật là. Vừa rồi hùng hùng hổ hổ dọa ta chết khiếp, giờ xem ra cũng dễ nói chuyện mà!
Vương Khả lập tức cười nói.
Hổ Hoàng híp mắt nhìn Vương Khả:
- Ngươi có ý gì?
- Không có ý gì cả, ngươi lợi hại như vậy, ta có thể có ý gì được!
Vì cứu Tam thái tử, giúp ngươi chút việc nhỏ cũng là điều hẳn nên?
Vương Khả lập tức khách khí nói.
Nơi không xa, Tam thái tử nhìn Vương Khả, mặt đen như đáy nôi, ngươi là vì cứu ta ư? Vừa rồi ta không hô lên, các ngươi sớm đã chạy mất dạng.
Hổ Hoàng nhíu mày nhìn Vương Khả.
Lúc này trên mặt Vương Khả hiện đầy hưng phấn. Quỷ Thần Kiếm sắp tới tay! Kiện sính lễ đầu tiên cứ vậy hoàn thành? Còn về Hổ Hoàng?
Hổ Hoàng quả thực lợi hại, nhưng mà, ta chỉ cần cầm chân một lúc, sau đó nghĩ cách triệu tập ba mươi vạn đại quân đến giết ngươi! Khi ấy, Quỷ Thần Kiếm có, hổ tiên (trym hổ) cũng có, phi, là da hổ, thịt hổ cũng có, lần này phát tài rồi!
- Ta cứ cảm thấy tiểu tử ngươi không có ý tốt!
Hổ Hoàng híp mắt nhìn Vương Khả, cảnh giác nói.
- Đấy là bởi ngươi mới lần đầu gặp ta, còn chưa biết ta làm người thế nào, Vương Khả ta thích nhất là kết giao bằng hữu, nghĩa khí làm đầu, vì huynh đệ không tiếc mạng sống, vì nữ nhân..., à thôi quên đi. Rốt cuộc lát nữa chúng ta làm quen nhau rồi, ngươi sẽ biết con người ta tốt thế nào!
Vương Khả lập tức trấn an nói.
Hổ Hoàng:
°° quy)
Hổ Hoàng nhíu mày trầm tư, trong lòng cứ cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà, nhất thời lại nghĩ không ra.
Âm Sơn! Sơn cốc nơi Hổ Hoàng đang đứng!
Vì Vương Khả và Hổ Hoàng đã đạt thành hiệp nghị, Tam thái tử liền được thả xuống từ trên cổ thụ!
Bành!
Tam thái tử rớt đất, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Hổ Hoàng.
- Đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, cũng đừng tưởng rằng bản hoàng sợ Thiện Hoàng, nếu các ngươi đám không nghe lời, ta liền ăn thịt hết các ngươi. Thiện Hoàng đúng là lợi hại, nhưng ta chưa hẳn không phải đối thủ của hắn. Hừ, dù đánh không lại, ta còn có thể chạy, thiên hạ này đâu chỉ có mỗi Trung Thần Châu, ta muốn trốn, ai cũng đừng hòng bắt được! Vậy nên, không muốn chết thì nên ngoan ngoãn nghe lời!
Hổ Hoàng lạnh lùng nhìn năm người.
- Hổ Hoàng, ngươi không cần phải nói nhiều đâu, ngươi đã thoải mái vậy rồi, chúng ta cũng là người sảng khoái, tuyệt đối sẽ tận hết toàn lực giúp ngươi khai phong Quỷ Thần Kiếm! Mọi người là bằng hữu, chút chuyện nhỏ này chúng ta há lại không giúp?
Vương Khả lại vỗ ngực cam đoan.
Cơ mặt Hổ Hoàng co quắp cả lại, đăm đăm nhìn Vương Khả. Mẹ nó, ngươi có nghe hiểu lời ta không đấy? Ta đang uy hiếp các ngươi? Ngươi thật tưởng rằng đã kết giao bằng hữu với ta? Sao không nhìn lại mình trong gương đi, bằng ngươi cũng xứng?
- Các ngươi, tiếp tục ra ngoài canh chừng bốn phía, đừng để người tới quấy rầy ta!
Hổ Hoàng lạnh lùng nói.
- Vâng!
Đám ma cọp vồ lập tức bị hù cho chạy trối chết, vội lao ra ngoài Sơn CỐC.
- Ngươi, đi theo ta!
Hổ Hoàng đảo mắt nhìn sang U Nguyệt công chúa.
- Ta?
U Nguyệt khẽ nhíu mày.
- Yên tâm, nể mặt Thi Quỷ nữ hoàng, ta sẽ không ăn thịt ngươi!
Hổ hoàng lạnh lùng nói.
Vương Khả lại kéo tay U Nguyệt công chúa:
- Đi thôi, chúng ta đi xem Quỷ Thần Kiếm của ngươi..., ách, à không, đi xem thanh Quỷ Thần Kiếm kia!
Lời Hổ Hoàng nói ra, một câu Vương Khả cũng không tin, vừa nãy ngươi còn uy hiếp U Nguyệt, giờ lại nói nể mặt Thi Quỷ nữ hoàng mới không ăn thịt U Nguyệt? Phi! Thủ đoạn lừa gạt này của ngươi còn non và xanh lắm.
Chẳng qua, lúc này vẫn phải lấy tìm đến Quỷ Thần Kiếm làm chủ.
Được Hổ Hoàng dẫn đường, đám người chậm rãi tiến vào trong sương mù dày đặc.
Không lâu sau, cả bọn đi tới bên một hố sâu.
- Đây là miệng núi lửa? Không đúng, miệng núi lửa phải ở đỉnh núi, nơi này lại là sơn cố, là hố gì mà lớn vậy?
Vương Khả nghi hoặc nói.
Chỉ thấy, trong hố to sâu có một luồng ánh sáng nhàn nhạt màu xanh lam. Hố sâu không thấy đáy. Nhưng mà, dường như có một cỗ kiếm mang đang xung thiên mà lên, mặc dù bị sương mù bốn phía che đậy, cỗ kiếm mang kia vẫn khiến người cảm nhận được khí thế bất phàm.
- Đi ra, rống!
Hổ Hoàng hướng xuống hố sâu gầm nhẹ một tiếng.
ầm ầm!
Chợt thấy, dưới hố sâu vọng lên tiếng rền vang, tiếp sau quang mang màu lam cuộn trào tràn lên, như một con rồng xanh chậm rãi bơi ra từ trong thâm uyên, lam quang quanh thân rồng tán phát ra khí tức hùng hồn, khiến người nhìn vào mà tê cả da đầu.
Trăm trượng? Con rồng xanh này phải cao ngang trăm tầng lâu!
Còn lớn hơn cả Long Hoàng mà Vương Khả chém giết lúc trước?
- Đây là... ?
Mí mắt Vương Khả không ngừng nhảy loạn, trong lòng lại dâng lên cảm giác khá là quen thuộc.