Một con ma cọp vồ nói.
- Thuộc hạ là gián điệp của Đại Ác hoàng triều, tiềm phục ở bên người Tam thái tử, ta cũng thu được tin tức tương tự, trước lúc Long Hoàng bị giết, kiếm cuối cùng là do Vương Khả chém xuống! Hơn nữa, tất cả cường giả tham dự vây giết Vương Khả, cuối cùng đều thống nhất không dám đụng đến thi thể Long Hoàng, toàn bộ thi thể Long Hoàng đều thành chiến lợi phẩm của Vương Khả!
Lại một con ma cọp vô nói.
- Tin tức ta thu được cũng thết Mấy con ma cọp vồ luân phiên mở miệng khiến Long Hoàng bất giác nhìn thẳng Vương Khả.
- Hổ Hoàng, ngươi đừng nghe bọn hắn nói mò, bịa đặt lung tung, sao ta có thể giết Long Hoàng được? Ta chỉ là Nguyên Anh Cảnh, ta đánh không lại hắn!
Vương Khả lập tức giải thích nói.
Hổ Hoàng:
=..
- Chủ thượng, hôm đó rõ ràng là ngươi chém giết Long Hoàng, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy!
Thử Vương ở bên buồn bực nói.
- Ngươi câm mồm! Đừng để Hổ Hoàng hiểu lầm, ngươi có thể để chính bản thân Hổ Hoàng bình tĩnh phán đoán được không? !
Vương Khả trừng mắt nói.
Nét mặt Thử Vương cứng lại:
- Vâng, là ta lắm mồm, chủ thượng nhất định có ý khác, chắc là muốn mê hoặc Hổ Hoàng, là thuộc hạ lắm mồm!
Quay đầu, Thử Vương nhìn sang Hổ Hoàng nói:
- Hổ Hoàng, ta thu lại lời nói vừa rồi, ngươi muốn làm gì thì làm, đừng khiến chủ thượng nhà ta mất hứng!
Phía đối diện, cơ mặt Hổ Hoàng co rúm cả lại, trừng mắt nhìn Thử Vương, ngươi muốn nói liền nói, muốn thu hồi liền thu hồi, ngươi tưởng đây là chỗ nào?
- Hổ Hoàng, lời ma cọp vô nói, không thể tin! Lời của ma quỷ sao có thể tin là thật!
Vương Khả vội khuyên nhủ.
Vương Khả muốn trấn an Hổ Hoàng. Không phải chỉ là tỏ về yếu thế thôi sao? Có gì ghê gớm đâu! Ngươi mà bị Thử Vương chọc gấp, liều mạng đến công kích thì hỏng bét, ngươi phải tỉnh táo chút Hổ Hoàng lạnh lùng nhìn Vương Khả, mẹ nó, lúc này, ngươi nói xem ta làm sao tỉnh táo cho được? Lời của ma quỷ đúng là không thể tin, nhưng mà, đây đều ma cọp vô của ta! Ngươi biết cái gì gọi là ma cọp vồ không? Vi Hổ Tác Trành, ngươi nghe nói qua chưa? Ma cọp vồ sẽ lừa gạt tất cả mọi người, nhưng tuyệt đối không dám lừa gạt hổ ăn thịt nó! Bởi vì, ta có yêu thuật thiên phú áp chế của Hổ tộc, ma cọp vồ tuyệt đối sẽ không nói dối ta!
Ngươi, thật chém giết Long Hoàng?
Hổ Hoàng cảnh giác nhìn Vương Khả, chữ “Vương” nơi mi tâm càng là ngưng tụ ra một cỗ sát khí như hỏa diễm, khiến Vương Khả tê cả da đầu.
- Hổ Hoàng, ngươi căng thẳng như vậy làm gì? Ta thật chỉ là Nguyên Anh Cảnh, ngươi buông lỏng chút, buông lỏng chút, chúng ta bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện được không? Ngươi xem, chữ “Vương” trên đầu ngươi bốc lửa, sát khí ngươi đều sắp thành đao, ta nhìn mà ghê hết cả người, ngươi bình tĩnh chút, được không?
Vương Khả gấp gáp nói.
Ngươi đừng động thủ, ta là đồ dồm, có chuyện gì thì từ từ ngồi xuống nói cho rõ ràng!
Phía đối diện, ánh mắt Hổ Hoàng không khỏi càng thêm phần kinh nghi bất định.
Trong một sơn cốc ở Âm Sơn!
Sắc mặt Vương Khả hết sức khó coi, con mẹ nó, cái tên Thử Vương chết tiệt này, ngươi kéo cừu hận lên người ta làm gì, giờ thì thảm rồi, Hổ Hoàng nhắm thẳng sát khí vào người ta.
Vương Khả có thể cảm nhận được, những người khác đều nhẹ nhàng, chỉ có bản thân là phải gánh chịu toàn bộ áp lực đến từ sát khí của Hổ Hoàng! Đây là quyết phải xử lý ta cho bằng được?
- Tỉnh táo, Hổ Hoàng, tỉnh táo lại. Chúng ta đều là người văn minh, có chuyện gì thì ngồi xuống nói rõ ràng là được rồi. Chúng ta lại không có thâm cừu đại hận gì, chỉ là tình cờ gặp ở trên đường, không thể nhìn thấy ai cũng cho là cừu nhân vậy được.
Chúng ta cũng có thể làm bạn mà!
Vương Khả tiếp tục trấn an.
Hổ Hoàng híp mắt nhìn Vương Khả:
- Long Hoàng thật do ngươi giết?
- Đương nhiên không phải, ách, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ý ta là, cái chết của Long Hoàng không quan trọng, ngươi cũng đừng quan tâm người khác đồn thổi, ngươi phải nhìn vào thực tế.
Ngươi nhìn ta đi, chắc ngươi cũng nhìn ra được ta chỉ là Nguyên Anh Cảnh! Ta làm sao có thể giết Long Hoàng? Ngươi đừng có nghe người khác nói bậy bạ, càng truyền càng khoa trương, cứ tiếp tục truyền thế này, chẳng mấy chốc ta liền thành vô địch thiên hại Vương Khả vỗ an nói.
Hổ hoàng híp mắt nhìn Vương Khả:
- Vậy để ta thử xem ngươi có mấy mấy lượng!
Dứt lời, Hổ Hoàng định tiến bước lại.
Nét mặt Vương Khả cứng ngắc, Hổ Hoàng ngươi có bệnh à! Ta đã nói khô hết nước bọt, ngươi vẫn cứ muốn đánh?
- Hổ Hoàng, ngươi thật muốn không hơi đâu tự dưng đánh sống đánh chết với ta? Ngươi muốn giết ta, có lẽ sẽ thành công, nhưng ta cũng có thể khiến ngươi trả giá đắt, ngươi tin không?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ách?
Hổ hoàng nhíu mày nhìn Vương Khả, làm sao, giờ ngươi lại không khiêm tốn nữa?
- Ngươi cũng tính là Vạn Yêu Chi Vương, tu luyện tới hôm nay không hề dễ dàng, ngươi cứ ngày ngày nghĩ tới đánh đánh giết giết làm gì? Ngươi muốn trả thù xã hội hay gì? Ngươi đấu với ta, lại chẳng thu được lợi lộc gì, thế chẳng phải hại người không lợi mình Ngươi đấu với ta, ngươi được gì nào? Sao ngươi không đi tìm Thiện Hoàng mà đấu?
Vương Khả trừng mắt nói.
Hổ Hoàng híp mắt nhìn Vương Khả.
- Ta đã nói rồi, chúng ta chỉ đi ngang qua đây thôi, chúng ta đang tìm người, không phải tìm ngươi, ngươi gặp ai cũng muốn thử xem người đó có mấy cân mấy lượng? Ngươi không có truy cầu nào khác nữa à? Ngươi thắng thì sao, ngươi thua thì sao, ngươi có nghĩ tới không? Ngươi thắng, cũng chỉ ăn thịt bốn người chúng ta, nhiều thêm bốn con ma cọp vồ mà thôi! Ngươi thua, vậy chính là chết! Đây rõ ràng là mua bán hụt vốn, sao ngươi cứ muốn làm?
Vương Khả trừng mắt nói tiếp.
Hổ Hoàng vẫn cứ nhìn chằm chằm Vương Khả.
- Có câu lùi một bước trời cao biển rộng, nhiều một bằng hữu bằng với nhiều thêm một con đường! Chúng ta gặp nhau chính là duyên phận, hay là thế này đi, hôm nay chúng ta xông lầm lãnh địa của ngươi, chúng ta xin lỗi, đồng thời chúng ta sẽ lập tức rời khỏi chỗ này. Như thế cũng tính là lưu lại mặt mũi cho ngươi.
Sau này núi cao đường xa, hữu duyên gặp lại?
Vương Khả chắp tay nói.