Thử Vương trừng mắt nhìn ngược lại hổ hoàng.
Sau phút đầu hoảng hốt, Thử Vương dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu cáo mượn oai hùm, học theo Vương Khả quổở mắng Hổ Hoàng.
Lúc này, đừng nói Hổ Hoàng, ngay cả Vương Khả cũng ngây dại:
- Thử Vương, từ lúc nào mà ngươi lớn gan vậy?
- A, chủ thượng, Hổ Hoàng này hù dọa chủ mẫu, chính là thiếu giáo dục, không cần chủ thượng tốn nhiều miệng lưỡi, thuộc hạ liền có thể cho hắn biết bản thân sai ở đâu!
Thử Vương lập tức nói.
- Thật không?
Vương Khả tròn mắt nói.
- Con chuột nhỏ? Ngươi tu đến Nguyên Thần Cảnh cũng chẳng dễ dàng gì, giờ lại muốn bị ăn thịt?
Hổ Hoàng gần giọng nói.
- Ngươi làm gì? Nhe răng trợn mắt với ta, có phải ngươi chán sống rồi không? Ngươi tưởng ta sợ ngươi? Ta đúng là không bằng ngươi, nhưng mà, chủ thượng nhà ta muốn chém giết ngươi thì chỉ như chém giết gà con, ngươi muốn chết thì cứ đến đây!
Thử Vương trừng mắt quát nói.
Hổ hoàng bị tiếng quát của Thử Vương làm cho ngây người, vốn tưởng rằng thử yêu này bị điên, bị sợ ngốc, tự cho là vô địch thiên hạ, nhưng rõ ràng thử yêu vẫn rất tỉnh táo, rất tự biết mình, không hề cảm thấy lợi hại hơn ta, chỉ là quá mức tự tin với thực lực của chủ thượng hắn thôi?
- Hả? Ngươi chém giết ta như chém giết gà con?
Hổ Hoàng híp mắt, thần tình đầy sát khí nhìn sang Vương Khả.
Tây Môn Tĩnh, Tam thái tử đều tròn mắt nhìn Vương Khả, mẹ nó, Thử Vương muốn gài Vương Khả à?
- Thử Vương, ngươi đang kéo cừu hận cho ta đấy à?
Nét mặt Vương Khả co quắp cả lại, giận nói.
- Chủ thượng, ngươi không cần che giấu nữa đâu, người khác không biết ngài lợi hại, nhưng ngày đó thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, Hổ Hoàng này dù có lợi hại đến đâu, thì cũng sao lợi hại bằng Long Hoàng? Lúc trước ngài giơ tay chém xuống, chỉ bằng một kiếm liền làm thịt Long Hoàng! Có thể thấy trước nay chủ thượng vẫn luôn ẩn giấu thực lực, chủ thượng, vốn thuộc hạ không nên lắm mồm, then chốt là, Hổ Hoàng này hù dọa chủ mẫu, thuộc hạ tự nhiên không thể nhịn, chủ thượng, ngươi động thủ đi, trực tiếp làm thịt hắn, một kiếm xử lý, gọn gàng dứt khoát!
Thử Vương tự tin nói.
Vương Khả:
=zz| Đương sơ ta một kiếm chém giết Long Hoàng, là bởi khi đó ta có đây đủ công đức thúc giục Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, còn bây giò, công đức của ta làm gì được như trước.
Tuy bách tính Thập Vạn Đại Sơn vẫn đang liên tục không ngừng cung cấp công đức cho ta. Vừa ra làm quan, Đại Thiện hoàng triều cũng ban cho một khoản công đức, nhưng mà, chừng đó vẫn là không đủ.
Hiện tại đúng là ta có thể thúc giục được Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, nhưng mà, vạn nhất một kiếm không giết được Hổ Hoàng, chẳng phải ta liền đi đứt?
- Long Hoàng bị ngươi giết?
Hai mắt Hổ Hoàng trợn trừng nhìn Vương Khả.
Hiển nhiên, Hổ Hoàng cũng biết tới sự tồn tại của Long Hoàng, mạnh như Long Hoàng, lại bị tên mặt trắng nhỏ nhìn có vẻ nhu nhược trước mắt này chém giết? Thật hay giả đấy?
- Hừ, sợ rồi phải không? Sợ rồi, còn không mau xin lỗi chủ mẫu, bằng không, lát nữa chủ thượng vung kiếm chém tới, ngươi có hối hận cũng đã muộn. Lúc trước Long Hoàng cũng hối hận, đáng tiếc, hắn đến cả cơ hội quỳ xuống xin tha đều không có, bị chủ thượng trực tiếp giết đi, ta được chủ thượng trọng thưởng, còn uống toàn bộ Long Hoàng Huyết, bằng không, ta làm sao có thể nhanh chóng tu luyện đến Nguyên Thần Cảnh như thế này?
Hừ, Hổ Hoàng? Đừng tưởng ngươi ăn thịt được mấy người liền cho rằng vô địch thiên hạ, ngươi còn kém xa!
Thử Vương khinh thường nói.
Hổ Hoàng:
Et suyi Thử Vương vừa nói vừa đi đến trước mặt Vương Khả:
- Chủ thượng, lát nữa ngươi chém giết Hổ Hoàng, có thể ban hổ tiên (trym hổ) cho thuộc hạ được không?
Vương Khả trừng mắt nhìn Thử Vương.
Mặc dù đứng cách tương đối xa, nhưng tiếng nói của Thử Vương vẫn bị Hổ Hoàng nghe được, nghe thấy thỉnh cầu của Thử Vương, nét mặt Hổ Hoàng không khỏi co quắp liên hồi.
Mẹ nó, hôm nay là sao thế nhỉ? Đám người này lai lịch thế nào?
Sao trước kia ta chưa từng nghe qua?
- Là ngươi giết Long Hoàng?
Hổ Hoàng lạnh lùng nhìn Vương Khả.
- Ngươi đừng nghe Thử Vương nói quàng nói xiên, ta sao có thể chém giết Long Hoàng? Long Hoàng lợi hại như vậy, ta lại chỉ là một tên Nguyên Anh Cảnh!
Vương Khả lập tức phủ nhận.
Tròng mắt Hổ Hoàng co rụt lại, với thực lực Hổ Hoàng, tự nhiên có thể nhìn ra Vương Khả chỉ là Nguyên Anh Cảnh, song cũng chính bởi vì, nó mới hỏi nhiều thêm mấy câu. Vốn tưởng rằng Thử Vương đang cố ý lừa dối mình, nếu ngươi cũng vênh váo tự đắc như Thử Vương, ta liền có thể kết luận các ngươi đang cố ra vẻ trấn định, vậy là ta sẽ trực tiếp giết chết ngươi, nhưng mà, sao ngươi đột nhiên khiêm nhường vậy?
- Chủ thượng, ngươi không cần đánh tâm lý chiến với nó, cứ giơ tay chém xuống, một kiếm trảm sát là xong! Đến lúc đó, thu toàn bộ đám ma cọp vồ này cho chủ mẫu, thân xác Hổ Hoàng chắc cũng toàn là đại bổi Thử Vương nuốt một ngụm nước bọt, gấp gáp tiến đến bên cạnh Vương Khả, nhỏ giọng nói.
Mặt Vương Khả đen lại như đáy nồi, mẹ nó, ngươi có hết hay không. So với lần trước, công đức ta chỉ còn chưa đến sáu thành, chém không chết Hổ Hoàng, chẳng phải ta liền đi đứt.
- Mẹ nó, ngươi đừng nói càn nói bậy, ta làm sao có thể đánh thắng được Hổ Hoàng?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Chủ thượng, ngươi cần gì phải giả vờ giả vịt, chúng ta đều biết thực lực ngươi!
Thử Vương ở bên vẫn cứ không ngừng khuyên nhủ.
Nơi không xa, mí mắt Hổ Hoàng không ngừng nhảy loạn, mẹ nó, hôm nay sao thế nhỉ? Tên thử yêu kia nói chuyện không giống đang giả vờ, đôi Hổ Sát Song Đồng này của ta có xung kích tuyệt đối với linh hồn yêu thú, đám yêu thú không dám nói láo trước mặt ta.
Một tên nhân loại Nguyên Anh Cảnh tép riu, ta hã mồm một cái liền nuốt trọn, chẳng lẽ còn có thể tổn thương được ta?
- Ai biết người này?
Hổ Hoàng quay sang nhìn đám ma cọp vồ hỏi.
Lập tức, mấy con ma cọp vô đứng lên.
- Chủ thượng, tên này là Vương Khả, theo một ít tin tức chúng ta biết được thì mấy tháng trước, từ trong Thập Vạn Đại Sơn truyền ra tin tức Long Hoàng bị chém giết, qua các phương kiểm chứng, có người nói Long Hoàng bởi vì suy nhược mà bị giết, có người nói Vương Khả vung kiếm chém giết, có người nói Vương Khả nhặt tiện nghi! Nhưng, hết thảy tin tức đều có một điểm chung, chính là một kiếm sau cùng chém xuống trước khi Long Hoàng bị giết là của Vương Khải!