Trời đất! Mấy trăm con quỷ bị bốn người dọa cho chạy trối chết?
Có phải ta nhìn lầm rồi không?
- Tam thái tử?
Tây Môn Tĩnh là người đầu tiên ô lên kinh ngạc.
- Tam ca?
U Nguyệt công chúa cũng kinh ngạc thốt lên.
- Tam thái tử? Ngươi sao thế? Sao ngươi lại ở đây?
Vương Khả cũng kinh ngạc nói.
- Tam ca, đám quỷ vây quanh ngươi đều là thủ hạ lúc trước? Sao bọn họ lại biến thành quỷ?
Ú Nguyệt công chúa cả kinh kêu lên.
- Khương Bính, ngươi là người hay quỷ?
Vương Khả hoài nghi nhìn Tam thái tử.
Cơ mặt Tam thái tử không ngừng co quắp, mặc dù chán ghét Vương Khả, nhưng, lúc này nhìn thấy Vương Khả lại như thấy được tia hi vọng, vội kích động la lên.
- Nhanh, mau thả ta xuống, mau dẫn ta đi, nhanh, chúng ta đi mau, bằng không, chúng ta đều thành ma cọp vồi!
Tam thái tử cả kinh kêu lên.
- Ma cọp vô? Ma cọp vồ cái gì? Ngươi nói những quỷ này là ma cọp vồ?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
Rống!
Đúng lúc này, trong sương mù dày đặc nơi không xa đột nhiên truyền đến một tiếng rống to.
Tiếng rống này tựa hồ có thể chấn rung linh hồn tất cả mọi người tại trường, nhất thời toàn thân ai nấy đều run lên, như lâm đại địch nhìn tới.
Cùng lúc, tất cả ma cọp vồ trong sơn cốc đều đột nhiên quỳ xuống, nguyên một đám run lẩy bẩy hướng về phía tiếng rồng truyền đến, cúi đầu bái lạy.
- Xong rồi, xong rồi, không còn kịp nữa rồi, hắn đến!
Tam thái tử tuyệt vọng kêu nói.
- Ai tới? Đám ma cọp vồ này còn nghe lệnh từ ai nữa?
Vương Khả khó hiểu hỏi.
Tam thái tử nhìn vào trong sương mù dày đặc, ánh mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng xen lẫn kinh hãi, lần này đến Âm Sơn, không ngờ lại toàn quân lật chìm, bản thân mang đến nhiều cường giả như vậy, lại đều chết sạch, biến hết thành ma cọp vô, chẳng lẽ hôm nay ta cũng phải táng mạng chỗ này?
Đạp đạp đạp đạp!
Có tiếng giống như thứ gì đó giẫm nát lá cây truyền đến từ trong sương mù.
Nguyên một đám ma cọp vồ lại càng run rẩy, không ngừng quỳ bái về phía tiếng bước chân, trong mắt chất đầy hoảng sợ.
- Đám ma cọp vồ này thật có chủ nhân?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Chỉ thấy, trong sương mù dày đặc chậm rãi đi ra một con cự hổ cao một trượng, chữ Vương trên trán như là có ma lực, khiến ai nấy nhìn vào đều hãi hùng khiếp vía. Cự hổ không lộ ra hung tướng, song mỗi bước đi tới tựa hồ mang theo sát khí ngút trời, sát khí vừa ra, vô số ma cọp vồ bị dọa cho cả người run lên.
Cự hổ từng bước đi đến, giống như quân vương, hưởng thụ quỷ bái từ hết thảy ma cọp vồ quanh bốn phía.
- Hổ, Hổ Hoàng?
Tây Môn Tĩnh biến sắc.
- Những ma cọp vồ này đều là người bị Hổ Hoàng ăn thịt, phàm là người bị Hổ Hoàng ăn thịt, chết rồi đều sẽ biến thành ma cọp vô, từ đó bị khống chế bởi Hổ Hoàng, nghe lệnh từ Hổ Hoàng!
Đây là yêu thuật của Hổ Hoàng, Vi Hổ Tác Trành!
Tam thái tử tuyệt vọng kêu nói.
- Hổ Hoàng?
Vương Khả nhìn Hổ Hoàng toàn thân ngập tràn sát khí kia.
Tất cả ma cọp vồ đều là bị Hổ Hoàng ăn thịt, sau khi chết liền biến thành quỷ?
Hổ Hoàng vừa xuất hiện, sát khí ngập trời, hung uy bắn tung bốn phía, vạn quỷ khuất phục!
- Hổ Hoàng?
Sắc mặt Vương Khả trầm xuống, nhìn chằm chằm Hổ Hoàng nơi xa.
Nháy mắt, Vương Khả chợt nhớ tới “Âm Sơn hành quân sách"
viết ở trường thi thứ hai, mặc dù ngày đó không phải mình viết, nhưng, mình cũng đọc qua. Trong Âm Sơn hành quân sách có miêu tả, mấy năm trước lúc chính ma đại chiến say sưa, bỗng có yêu thú gia nhập chiến đoàn.
Yêu thú này là ai, chính là Hổ Hoàng đại danh đỉnh đỉnh!
Hổ Hoàng cường hoành, trong hàng ngũ yêu thú khắp toàn Trung Thần Châu cũng được tính là tồn tại đỉnh cấp nhất! Thế nào là Hoàng? Chỉ có Võ Thần Cảnh trở lên mới có tư cách xưng là Hoàng! Tỉ như Long Hoàng! Tỉ như Hổ Hoàng trước mắt này!
Đại chiến chính ma đang kịch liệt dị thường, Hổ Hoàng chợt xuất hiện, hung mãnh giết chóc, xông vào giữa hai bên chính ma, sau đó lại vẫn có thể bình yên thối lui, đủ thấy thực lực nó cường đại cỡ nào.
Tam thái tử cũng là Nguyên Thần Cảnh, nhưng lúc này lại bị treo ở kia? Bốn phía có nguyên một đám thuộc hạ Tam thái tử mang tới, giờ đây lại đều bị Hổ Hoàng ăn thịt?
Hổ sát vừa ra, Thử Vương càng là kinh hãi đến độ lông tơ dựng đứng cả lên, nếu không phải nhìn thấy Vương Khả ở bên, nó sớm đã bị dọa chạy.
- Lại có người đến?
Hổ Hoàng trầm giọng nhìn đám ma cọp vô.
- Chủ thượng tha mạng, chủ thượng tha mạng, chúng ta theo lệnh chủ thượng, đi xua đuổi người tới gần chỗ này, người và yêu kề cận đến đây đều bị chúng ta dọa chạy, nhưng mà, bốn người này lại chẳng hề sợ sệt, còn muốn bắt chúng ta bán lấy tiền, muốn luyện hóa chúng ta!
Một con ma cọp vô run rẩy nói.
- Luyện hóa các ngươi? Bán lấy tiền?
Hổ Hoàng sửng sốt.
Hiển nhiên, qua bao năm vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nó thấy được có người muốn bắt ma cọp vồ bán lấy tiền.
Tam thái tử đang bị treo lơ lửng giữa không trung cũng trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Vương Khả, trong mắt ngươi chỉ có tiền, nhìn thấy quỷ cũng muốn bắt cầm đi bán?
- Liên quan gì đến ngươi!
Vương Khả trừng mắt nói.
Tam thái tử:
— sai Hổ Hoàng lạnh lùng nhìn đám người Vương Khả, hiển nhiên hoàn toàn không để bốn người này vào trong mắt.
- Vương Khả, ta hơi sợ, ánh mắt Hổ Hoàng quá dọa người!
U Nguyệt công chúa có chút sợ hãi sáp đến bên người Vương Khả.
- Chủ mẫu, ngươi đừng sợ, một con Hổ Hoàng cỏn con đã tính là gì, chủ thượng nhà ta chỉ cần một tay liền có thể xử lý nó!
Thử Vương ở bên lập tức mở miệng nói.
Thử Vương vừa mở miệng, Tây Môn Tĩnh liền trừng mắt nhìn qua, trước kia ta thấy ngươi thành thật lắm mà, giờ ta ở đây bị dọa cho sắp đái cả ra quần, ngươi lại đứng đó thổi da trâu?
Tam thái tử cũng trừng mắt nhìn Thử Vương, hiển nhiên không biết Thử Vương này là ai, cũng không biết hắn đang nói gì.
Hổ Hoàng lạnh lùng quét mắt nhìn Thử Vương.
- Ngươi chính là Hổ Hoàng? Ngươi trừng ta làm gì? Ngươi tưởng ta sẽ sợ ngươi? Hừ, không nhìn lại xem bản thân có mấy cân mấy lượng, kinh hãi chủ mẫu ta, ngươi chán sống rồi? Ngươi không biết chủ thượng nhà ta thương yêu chủ mẫu nhất? Dọa chủ mẫu nhà ta, ngươi không muốn sống nữa phải không? Cứ phải muốn bức chủ thượng nhà ta chém giết ngươi!