Vương Khả cầm một chiếc túi pháp bảo đuổi theo đám quỷ.
Đám quỷ:
— 2,21 Chúng ta cũng cần mặt mũi chứ? Ngươi tưởng chúng ta là gà con cho ngươi đuổi bắt chắc?
Đám quỷ tuy không sợ công kích từ ba người, nhưng công kích liên hồi như thế, đám quỷ cũng khổ không thể tả. Giờ thấy không dọa được ba đứa ngu khuyết này nữa, bọn chúng lập tức chuyển sự chú ý sang U Nguyệt công chúa cách đó không xa.
Rống!
Tức thì, một con quỷ nhào về phía U Nguyệt công chúa, trên đường nhào tới biến thành bộ dạng răng nanh ác quỷ, nhìn rất hãi người.
Bat U Nguyệt công chúa giương tay vồ một cái, kẹt chặt cổ con quỷ kia.
- Thả ta ra, thả ta ra, ngươi kẹp cổ ta, thả ta ra! Lực lượng trên tay ngươi là gì, a, đau quá, a! Con quỷ kia cả kinh kêu lên.
Bị bàn tay U Nguyệt công chúa bóp lấy, toàn thân con quỷ như bốc khói, càng bốc khói, thân thể càng suy yếu, tùy theo thời gian dần trôi, quỷ kia biến thành trong suốt, tiếp đó như là sương mù tán đi, bành một tiếng, triệt để hóa thành hơi khói, tiêu tán không còn sót lại chút gì.
Ông!
Toàn bộ người lẫn quỷ tại trường đều kinh hãi nhìn U Nguyệt công chúa.
- U Nguyệt, xảy ra chuyện gì? Chúng ta đánh nát đám quỷ này, bọn hắn lại có thể phục hồi như cũ, sao vừa bị ngươi tóm lại, quỷ kia liền tiêu tán? Không thấy đâu nữa?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ta cũng không biết, lúc ta bắt được quỷ kia, cảm thấy có một cỗ lực lượng bị ta hút vào trong cơ thể, sau đó cả người ta liền thoải mái!
Ú Nguyệt công chúa nhíu mày nói.
- Cái, cái gì thế này?
Vương Khả không khỏi tròn mắt.
- Trước kia mẹ truyền cho ta công pháp “Minh Vương thần công"
vừa rồi năng lượng của con quỷ bị công pháp hấp thu!
Ú Nguyệt công chúa nói.
- Minh Vương thần công? Lai lịch thế nào?
Vương Khả tròn mắt hỏi.
- Ta cũng không biết, trước kia mẹ ta cũng tu luyện môn công pháp này!
Ú Nguyệt công chúa nói.
- Vừa rồi ngươi nói, lúc nhỏ ngươi thường xuyên nhìn thấy quỷ trong phòng mẹ ngươi, chẳng lẽ, mẹ ngươi dùng quỷ để tu luyện?
Vương Khả càng thêm nghi hoặc.
- Ta.... ta không biết!
Ú Nguyệt công chúa nói.
- Ngươi có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?
Vương Khả lo lắng hỏi.
- Không có, rất thoải mái, tu vi ta tựa hồ lại ẩn ẩn có chút đột phá!
Ú Nguyệt công chúa nói.
- Còn có chỗ tốt? Vậy còn chờ gì nữa, tiếp tục thôi!
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
Có thể giúp U Nguyệt được đến chỗ tốt, Vương Khả liền cũng vứt chuyện kiếm tiền sang một bên. Kiếm tiền không phải là để lão bà vui vẻ? Giờ lão bà rất thoải mái, đương nhiên hắn phải tận lực trợ giúp!
- Thử Vương, Tây Môn Tĩnh, khu trục đám quỷ này tới chỗ U Nguyệt, nhanh!
Vương Khả kêu lên.
- Được!
Hai người gật đầu.
Xi xì xì, a! - Thả ta ra, thả ta ra!
Bầy quỷ tao ương. Bình thường du đãng trong khu vực này, không biết dọa lui bao nhiêu người, hù chết bao nhiêu người, hôm nay lại đụng phải bốn tổ tông, mẹ nó, muốn bắt bán lấy tiền thì cũng thôi, đằng này còn hủy diệt chúng ta một cách vô nhân đạo?
- Cứu mạng, cứu mạng!
- Đừng bắt ta!
AI Bây quỷ bị bốn người đuổi bắt, lập tức chạy trốn tứ tán.
- Không được chạy, đứng lại cho ta, tiền của ta!
Vương Khả sốt sắng hét.
Cả nhóm bốn người đuổi theo bầy quỷ chạy vào sâu trong sương mù.
Càng tiến vào sâu, quỷ càng nhiều!
Đám quỷ ở đây nhìn thấy đồng bạn bị truy đổi không ngừng trốn chạy, mới đầu còn rất nghi hoặc, nhưng tùy theo U Nguyệt công chúa lần lượt tiêu diệt từng con quỷ, bây quỷ bị dọa cho sợ ngây người, vội quay đầu tháo chạy.
Càng chạy càng tiến sâu vào trong sương mù!
- Tây Môn Tĩnh, kích thích không? Giờ ngươi đã nảy sinh hi vọng với cuộc sống chưa? Thấy không, sau này lúc nào muốn tự tàn thì cứ tới Âm Sơn bắt quỷ! !
Vương Khả khuyên nói.
Tây Môn Tĩnh:
`...
Mẹ nó, ta có điên đâu mà rảnh thì tới chơi với quỷ tìm kích thích?
Đám người cứ thế truy đuổi, chẳng mấy chốc liền đã đuổi tới một Sơn CỐC.
Đột nhiên, bốn người ngừng lại, đình chỉ bắt quỷ.
Chỉ thấy trong sơn cốc có một cây đại thụ, trên đại thụ chính treo một nam tử vết thương chằng chịt, ở bên nam tử là một đám quỷ vây quanh, nam tử vốn đang tuyệt vọng, thẳng đến khi nhìn thấy đám người Vương Khả đi đến, nam tử mới trợn tròn mắt, há hốc mồm đứng nhìn.
- Tam thái tử?
Tây Môn Tĩnh cả kinh kêu lên.
Đích thật là Tam thái tử, lúc này Tam thái tử đang trọng thương, máu me khắp người, bị dây leo treo lên giữa trời, sắc mặt trắng bệch, tựa hồ chỉ còn thoi thóp một hơi.
Xung quanh là đám thuộc hạ Tam thái tử, chỉ là những thuộc hạ này đều đã biến thành quỷ.
- Tam thái tử, đương sơ ta nói đừng tới, đừng tới, ngươi lại cứ nhất định phải tới, hại chúng ta chết sạch! Tam thái tử, ngươi trả mạng cho ta!
- Tam thái tử, chúng ta bị ăn, chúng ta đều đã chết, ngươi cũng sắp đi đứt! Ngươi đã bị rút sạch máu, cách cái chết không xa, chết đi, chết đi... chết theo chúng ta!
- Tam thái tử, nhanh chết đi, nhanh chết theo chúng ta!
Đám quỷ không ngừng tra tấn ý chí Tam thái tử, tựa hồ đang chờ đợi ý chí Tam thái tử sụp đổ, sau cùng cũng bỏ mạng như bọn hắn.
Tam thái tử tuyệt vọng hét lên:
- Lần này bản thái tử tính là ngã nhào. Ha ha, ha ha, đúng là buồn cười! Không ngờ nơi đây lại có Quỷ Vực, nhiều quỷ thế này, ai tiến vào cũng đừng hòng thoát ra được, ai cũng đừng hòng thoát ra được!
Tam thái tử bị đám quỷ ma diệt ý chí, lúc tưởng như sắp sụp đổ, sắp vứt bỏ hy vọng sống, đột nhiên sơn cốc nơi xa truyền đến tiếng kêu hét của Vương Khả.
- Lại đây, đừng chạy, đám quỷ kia, tới chỗ ông mày đây này!
- Hôm nay, đám quỷ các ngươi có gào rách cổ họng cũng không ai tới cứu đâu, ha ha ha!
- Còn có nữ quỷ? Chậc chậc, ai ui, biến hình dọa ta nữa cơ đấy, chết đi!
- Bên kia, Thử Vương, ngươi xua đuổi đám quỷ bên kia, đừng để chúng chạy mất!
- Ha ha, U Nguyệt, chừng này quỷ đủ chưa? Cần thêm nữa không?
Tiếng kêu hét của đám người Vương Khả khiến Tam thái tử đang sắp sụp đổ ý chí bỗng chợt tỉnh thần lại.
Tam thái tử trừng mắt nhìn bốn người đang nhào tới, nhìn bộ dáng hưng phấn kia, cùng với cảnh đám quỷ hốt hoảng trốn chạy, hắn không khỏi ngây người. Mẹ nó, sao không giống ta lúc trước chút nào cả. Đây đều là quỷ, các ngươi lại không sợ? Còn đuổi như con vịt?