- Vương Khả, nghe ngươi nói vậy, ta cũng không sợ, ta nhớ ra rồi, khi còn bé ta cũng thấy qua quỷ!
U Nguyệt công chúa hít sâu một hơi nói.
- Ngươi khi còn bé cũng thấy qua quỷ? Ở đâu?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
Ta chỉ từng thấy qua u linh trong thâm uyên khi giết Long Hoàng, làm sao U Nguyệt cũng thấy qua?
- Ổ trong gian phòng mẹ ta, ta nhìn thấy rất nhiều nữ quỷ! Lúc ấy, các nàng còn chơi cút bắt với ta!
U Nguyệt công chúa hồi ức nói.
Vương Khả, Tây Môn Tĩnh, Thử Vương đều tròn mắt nhìn U Nguyệt công chúa, tuổi thơ của ngươi rốt cuộc là thế nào? Chơi cút bắt với nữ quỷ? Mẹ nó chứ, thế mà không bị hù chết?
- Ngươi không sợ là được!
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
- Ta không sợ, chỉ là bọn họ cứ biến ra bộ dạng quái dị, nhìn rất buồn nôn!
Ú Nguyệt công chúa nói.
Nơi không xa, khuôn mặt đám quỷ co rút lại, khôi phục nguyên hình. Các ngươi, các ngươi không sợ chúng ta? Tại sao?
- Chủ thượng, ta, ta hơi sợ!
Thử Vương kinh hoảng nói.
- Đám quỷ này biến ra bộ dạng dữ tợn xấu xí cũng không xấu xí bằng ngươi, hẳn là bọn họ sợ ngươi mới đúng, chứ ngươi thì sợ cái mẹ gì!
Vương Khả trừng mắt nói.
Thử Vương:
— 2ì Ta xấu xí liền không có quyền lợi?
- Vương Khả, ngươi, ngươi, ngươi không sợ chút nào ư? Tại sao?
Tây Môn Tĩnh kinh hãi nhìn Vương Khả.
- Không biết lớn nhỏ, kêu sư phụ?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ách!
Sắc mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ.
Đến cái lúc này rồi, ngươi còn để ý chuyện xưng hô?
- Cảm xúc sợ hãi xuất hiện đa phần là bởi đối diện với thứ mình không biết! Cũng chính là cái câu mình tự hù dọa mình mà chúng ta hay nói. Chưa thấy qua quỷ, thế nên mới sợ quỷ! Nhưng mà giờ ngươi gặp được rồi, lại biết loại quỷ này không tổn thương được mình, vậy thì còn gì phải sợ? Tại sao ta phải phải sợ? Ta chỉ cảm thấy, mình sắp phát tài!
Ánh mắt Vương Khả sáng rực tinh quang.
- Phát, phát tài? Nhìn thấy quỷ thì liên quan gì đến phát tài?
Tây Môn Tĩnh tròn mắt nói.
- Ngươi biết cái gì, trên đời này vật lấy hiếm là quý, nếu bắt được quỷ ở chỗ này, đưa về tổ chức hội đấu giá, không biết sẽ bán được bao nhiêu tiền. Dù không bán được tiền, ta mở triển lãm bán vé vào cửa cũng ngày kiếm đấu vàng. Nếu còn không được, vậy thì ta mở nhà ma thám hiểm, lấy quỷ dọa người, vậy cũng rất là kích thích, dễ kiếm tiền lắm! Không thì có thể mở phòng khám thực hành liệu pháp sụp đổ, chuyên môn trị liệu người bị bệnh tê dại cảm xúc như ngươi, một lân kích chính là một khoản tiền không nhỏ!
Mắt Vương Khả phát ra tỉnh quang, hưng phấn nói.
Tây Môn Tĩnh:
Tà!
Đám quỷ:
— sai Đám quỷ cơ mặt co giật nhìn Vương Khả, chúng ta rốt cục đang gặp phải loại người gì thế này? Còn muốn bắt chúng ta đi kiếm tiền?
Rống!
Bầy quỷ lần nữa lộ ra thần thái dữ tợn dọa người.
- Nhìn xem, đây chính là chuyên nghiệp, thần thái này, mặt quỷ này, ông trời nhất định muốn ta phát tài! Tây Môn Tĩnh, Thử Vương, động thủ, bắt chúng lại cho ta! Nhanh lên!
Vương Khả hưng phấn kêu lên.
Tây Môn Tĩnh:
Eš #sy)
Thử Vương:
—. à!
Bầy quỷ:
Sẽ gái Vương Khả, ngươi tính chơi thật?
Âm Sơn, một khu vực bao trùm bởi sương mù.
Vương Khả mắt đầy hưng phấn nhìn đám quỷ trước mặt. Miệng không ngừng lầm nhầm, phát tài, phát tài!
Đám quỷ phía đối diện thấy được vẻ mặt hưng phấn đó của Vương Khả, nhất thời nét mặt ai nấy đều co quắp cả lại.
- Tại sao? Không hợp lý, khi nãy đám người kia nhìn thấy chúng ta, cả đám đều bị dọa cho quay đầu bỏ chạy, tại sao người này lại không sợ, còn hưng phấn như thế?
Một con quỷ kinh ngạc nói.
- Không chỉ là người, lúc trước đám yêu thú đi cùng Thử Vương đều bị chúng ta dọa chạy, tại sao, tại sao hắn lại nhìn chúng ta bằng ánh mắt thèm thuồng thế được?
- Không, chúng ta là quý, là quỷ!
Rống!
Đám quỷ biến càng xấu xí dữ tợn, muốn hù dọa bốn người Vương Khả.
Nhưng mà, giờ đây trong mắt Vương Khả chỉ có tiền, trong đầu toàn là thủ đoạn kiếm tiền từ trên thân đám quỷ. Với hắn, thứ trước mắt đã không phải quỷ, mà là tiền!
- Thần Vương Ấn, ra!
Oanh!
- À, không được, uy lực Thần Vương Ấn lớn quá, sẽ trấn nổ quỷ mất!
- Xem Vạn Kiếm Quyết của ta đây!
- Cái thứ gì vậy, Vạn Kiếm Quyết đều chịu không được? Ta đã khống chế lực đạo nhỏ vậy rồi, thế mà ngươi vẫn nổ?
Vương Khả không ngừng ra tay, đánh cho bầy quỷ không ngừng nổ tung, khiến đám người Thử Vương, Tây Môn Tĩnh dần bình tĩnh trở lại.
- Thử Vương, Tây Môn Tĩnh, còn đứng ngây ra đó làm gì? Có thủ đoạn gì thì mau dùng ra, có pháp bảo bắt quỷ không, nhanh dùng!
Vương Khả thúc giục nói.
- A?
Tây Môn Tĩnh, Thử Vương ngây dại.
- Sợ cái gì? Quỷ mà thôi, nhìn lại mặt mày các ngươi đi, bọn chúng biến xấu thì đã sao, có xấu bằng các ngươi không, phải là bọn chúng sợ các ngươi mới đúng, mau động thủ đi!
Vương Khả lần nữa thúc giục.
- Thử Vương mới xấu hơn bọn chúng! Ngươi đừng có vơ cả ta vào!
Tây Môn Tĩnh lập tức trừng mắt kêu lên.
- Ngươi cũng thế cả thôi, máu me khắp người mới càng đáng sợ, còn nữa, thẩm mỹ các ngươi có vấn đề, trong đám chuột ta được tính là rất tuấn lãng!
Thử Vương nói.
Dù cãi cọ, nhưng lúc này cả hai đều đã không sợ, lập tức nhào tới.
Có lẽ là lần đầu tiên bắt quỷ, lực đạo trên tay căn bản không khống chế tốt, một trảo vung lên liền đánh nát một con quỷ.
Nhưng mà, những con quỷ này rất kỳ lạ, sau khi bị đụng nát lại vẫn có thể phục hồi như cũ.
~ Ai ui, quỷ này thật tà môn! Bị nện nát thế rồi mà không đau chút nào cả?
Vương Khả kinh ngạc thốt lên.
Đám quỷ không ngừng bị ba người đánh nát, sau đó lại phục hồi như cũ, lúc này con nào con ấy đều oán niệm ngất trời.
Lão tử tốt xấu cũng là quỷ, các ngươi đừng có tùy tiện như vậy được không? Ta cũng cần tôn nghiêm chứ bộ! Người khác đều bị hù chết, ba đứa ngu đần các ngươi lại nghĩ bắt quỷ kiếm tiền? Mẹ nó chứ! Rống!
Đám quỷ biến hóa càng lúc càng dữ tợn, nhưng mà, căn bản không dọa sợ ba người được nữa.
- Quỷ này còn có thể biến hóa thân hình? Thế thì khác gì bảy mươi hai biến của Trương Chính Đạo đâu? Như thế chẳng phải muốn biến thành cái gì cũng được? Đừng có chạy, nhanh chui vào trong túi ta!