Vương Khả ở phía sau quở trách nói.
Nhưng mà, mới quở trách chưa đến một nửa, đột nhiên phía trước xuất hiện một bóng người.
- AI Tây Môn Tĩnh kêu lên sợ hãi.
Ba người Vương Khả cũng biến sắc. Ai nấy đều bị dọa nhảy dựng.
Tây Môn Tĩnh lại quay đầu khinh thường nói:
- Nhìn bộ dạng các ngươi kìa, là người thôi, thế mà cũng sợ?
Tây Môn Tĩnh rốt cuộc tìm lại được cảm giác ưu việt. Quay đầu nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện kia.
Nam tử kia một thân hoa bào, khá là tuấn lãng.
- Hả? Là Triệu thống lĩnh? Sao ngươi lại ở chỗ này?
Tây Môn Tĩnh ngạc nhiên nhìn nam tử, hỏi nói.
- Triệu thống lĩnh? Ngươi không phải thống lĩnh thị vệ của tam ca ư? Ngươi, sao ngươi lại ở nơi này?
U Nguyệt công chúa hiếu kỳ nói.
- Triệu thống lĩnh nào?
Vương Khả kinh ngạc thốt lên.
- Là thủ hạ Tam thái tử, chuyên phụ trách an toàn cho Tam thái tử, sao ngươi lại ở đây?
Ú Nguyệt công chúa nghi hoặc nói..
- Ti chức bái kiến U Nguyệt công chúa, gặp qua Vương đại nhân, Tây Môn công tử!
Triệu thống lĩnh kia khom người cung kính hành lễ.
- Triệu thống lĩnh, sao các ngươi lại tới chỗ này?
Ủ Nguyệt công chúa hỏi.
- Lần này tỉ chức cùng theo Tam thái tử tới Âm Sơn làm việc.
Hiện tại Tam thái tử đang bị thương, ti chức không biết trị liệu thế nào, đang định gọi người đi cầu cứu! Công chúa, Tây Môn công tử, Vương đại nhân, các ngươi tới thật vừa khéo, quá tốt rồi, cầu các ngươi giúp đỡ Tam thái tử!
Triệu thống lĩnh kích động định tiến lại.
- Tam ca bị thương? Ở đâu?
U Nguyệt công chúa nhíu mày hồi.
Tuy quan hệ giữa nàng với Tam thái tử không tốt cho lắm, nhưng, cùng là ra khỏi nhà, Tam thái tử gặp nạn, U Nguyệt công chúa đâu thể thấy chết mà không cứu, thế là cũng định tiến lại hỏi thăm.
Ba! Vương Khả đột nhiên giữ chặt tay U Nguyệt công chúa, bất ngờ giật lui ra sau.
- Làm gì?
U Nguyệt công chúa ngơ ngác nhìn Vương Khả.
- Ha ha, không lẽ ngươi nghĩ Triệu thống lĩnh sẽ đánh lén U Nguyệt công chúa, ngươi cũng quá nhát gan!
Tây Môn Tĩnh khinh thường nhìn Vương Khả.
- Các ngươi nhìn chân hắn xem!
Mí mắt Vương Khả không ngừng nhảy loạn.
Cả đám nhìn lại, chỉ thấy Triệu thống lĩnh đứng trong sương mù, bên dưới lại không có chân! Cả người lơ lửng giữa không trung, nơi đó sương mù mông lung, cho nên chúng nhân mới không để ý, lúc này nhìn kỹ lại, quả thật không hề có chân.
Nét mặt U Nguyệt công chúa cứng lại, liên tiếp giật lùi ra sau.
- Vương đại nhân, các ngươi đừng căng thẳng, ta cũng bị thương, chân bị chặt đi, ta phải dùng pháp lực trôi lơ lửng thế này!
Triệu thống lĩnh lập tức nói.
- Đúng vậy, Vương Khả, ngươi căng thẳng cái gì, làm sao có thể có quỷ!
Tây Môn Tĩnh khinh thường nói.
Dứt lời, Tây Môn Tĩnh theo thói quen vươn tay vỗ lên người Triệu thống lĩnh.
HôiI Cái vỗ này nện vào hư không, bàn tay hệt như xuyên qua thân thể Triệu thống lĩnh vậy.
Cái này..... cái này.... Thân thể Triệu thống lĩnh là hư, hắn căn bản không có thân thể?
Quỷ?
Tây Môn Tĩnh sợ đến độ lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên.
Đây... đây... đây đúng thật là quỷ?
Lại thấy Triệu thống lĩnh khẽ mỉm cười:
- Tây Môn công tử, ngươi đừng lo lắng, ta chỉ là quỷ thôi mà... !
- AI Tây Môn Tĩnh lập tức hét lên.
Nháy mắt liền bị dọa cho trốn vội sau lưng Thử Vương.
- Này, ngươi trốn sau lưng ta làm gì? Chữa bệnh, chữa bệnh đi, không phải ngươi muốn kích thích ư? Đây chính là kích thích, nhanh lên, ngươi phải đối mặt!
Thử Vương lập tức đẩy Tây Môn Tĩnh ra trước mặt.
- Tây Môn công tử đừng sợ! Là ta!
Triệu thống lĩnh âm trầm nói.
- A, con mẹ ngươi, lão tử không bệnh, không chơi!
Tây Môn Tĩnh hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.
Hôi Nháy mắt, Tây Môn Tĩnh đã vọt tới nơi xa.
Vương Khả nhìn Tây Môn Tĩnh rời đi, thần sắc cổ quái nói:
- Tây Môn Tĩnh điên rồi?
AI Vừa chạy chưa được bao xa, Tây Môn Tĩnh lại lộn trở về!
- Tây Môn Tĩnh, sao lông tóc ngươi dựng đứng hết cả thế?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Quỷ! Quỷ!
Tây Môn Tĩnh hoảng sợ kêu gào.
- Ngươi gào cái mẹ gì? Không phải mới chạy? Sao lại trở về?
Vương Khả quát nói.
- Là, là, là quỷ, khắp nơi toàn là quỷ, quỷ, quỷ!
Tóc tai Tây Môn Tĩnh dựng thẳng lên như thép nguội, kinh hãi nói.
Chỉ thấy, trong sương mù đi ra càng lúc càng nhiều bóng người, thời gian dần trôi, đám nhân ảnh kia từ từ vây lại bốn người Vương Khả.
- Những người này, một số là thủ hạ của Tam ca. Một số lại không phải...
Ú Nguyệt công chúa kinh ngạc nói.
- Sao thủ hạ Tam thái tử đều biến thành quỷ? Bọn họ không có chân, đều là lơ lửng giữa trời, không!
Tây Môn Tĩnh hoảng sợ kêu lên.
- Nếu đã bị các ngươi phát hiện, vậy chúng ta không giả vờ nữa, rống!
Triệu thống lĩnh rống lên một tiếng dữ tợn.
Rống!
Bốn phía gần năm mươi con quỷ đều lộ ra vẻ dữ tợn, hai bên miệng nứt toác, răng nanh như lưỡi cưa chìa ra bên ngoài, nguyên một đám hai mắt đen kịt, như là ác quỷ chui ra từ trong địa ngục.
- AI Tây Môn Tĩnh hoảng sợ gào thét.
Ba! Vương Khả vung tay tát liên hồi lên mặt Tây Môn Tĩnh.
- Đỡ hơn chút nào chưa?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Cái gì đỡ hơn chút nào? Ngươi làm gì?
Tây Môn Tĩnh trừng mắt quát ngược lại.
- Vừa rồi thấy ngươi sợ quỷ như vậy, ta mới không nói nhiều, để ngươi tự thực hiện liệu pháp sụp đổ, giờ thấy nhiều quỷ thế, có kích thích nữa không? Ngươi có nảy sinh hi vọng đối với cuộc sống không? Ngươi còn muốn tự mình hại mình nữa không?
Vương Khả trừng mắt hỏi.
Tây Môn Tĩnh:
— VI Mẹ nó, ta vốn đâu có bệnh. Liệu pháp sụp đổ cái con mẹ ngươi!
Nhưng mà, giờ này khắc này, thấy Vương Khả trầm mặt nhìn mình, Tây Môn Tĩnh đành chỉ biết gật đầu.
- Bệnh trị hết rồi, không uổng một phen khổ tâm của vi sư!
Vương Khả gật đầu nói.
- Ngươi, ngươi không sợ à?
Tây Môn Tĩnh kinh hãi nhìn Vương Khả.
- Sợ? Tại sao phải sợ? Đây đâu phải lần đầu tiên ta nhìn thấy quỷ!
Đám quỷ lần trước, ta dùng lửa đốt một cái liền cháy sạch, ta chỉ ngạc nhiên khi thấy trên đời này còn có quỷ, chứ ta làm gì sợ quỷ, quỷ thì có gì phải sợ? Khi bọn hắn còn sống ta còn không sợ, bọn hắn chết rồi, ta sợ cái khỉ khô?
Vương Khả trừng mắt nói.
Ú Nguyệt công chúa ở bên nghe được Vương Khả nói vậy, suy nghĩ một phen, cảm thấy cũng đúng, khi bọn họ còn sống ta đều không sợ, chết rồi còn sợ cái gì?