Rống!
Liên một chuỗi đại chiến qua đi, thẳng đến khi đám người Giải Binh Giáp mang tới đều biến về hình thái tà ma, Hoàng trấn trưởng mới chợt biến sắc.
- Trấn!
Oanh!
Hoàng trấn trưởng vung tay lên, một tiếng ầm vang, ép lui tất cả mọi người. Đại chiến kết thúc.
- Các ngươi sao lại là ma?
Hoàng trấn trưởng trừng mắt cả giận nói.
Vừa rồi bản thân tự suy diễn, tưởng rằng Vương Khả thiết kế ám sát mình, mới không hỏi nhiều, trực tiếp ra tay tàn sát, ai ngờ, ai ngờ, mẹ nó, đám này toàn là tà ma?
Giải Binh Giáp miệng phun máu tươi nhìn bốn phía chiến trường, một trăm linh tám tên tà ma mà hắn mang tới đã chết hơn phân nửa, số còn lại đều trọng thương, bản thân cũng miệng phun máu tươi, lúc nãy khi vừa chiến đấu liền biết đụng phải ván sắt, chỉ là không ngờ, người trước mắt đột nhiên lại không ra tay nữa.
Tại sao?
- Ngươi, ngươi là ai?
Giải Binh Giáp kinh hãi nhìn Hoàng trấn trưởng.
Gia đinh ở bên chợt biến sắc kêu lên:
- Ma Thần, hắn là Giải Binh Giáp, trong tình báo mới vừa truyền đến có chân dung của hắn, người này chính là gián điệp Đại Ác hoàng triều tiềm phục ở Đại Thiện, không ngờ lại là hắn?
- Ma Thần?
Giải Binh Giáp ngây dại.
Vừa rồi ta chiến đấu với Ma Thần?
Giải Binh Giáp bất thân cả kinh:
- Ngài, ngài là một trong ba đại Ma Thần, Hoàng Thiên Phong?
- Ngươi nhận ra ta?
Hoàng trấn trưởng lạnh lùng nói.
- Không, tại hạ gặp qua hai Ma Thần còn lại, chỉ duy nhất chưa thấy qua Hoàng Ma Thần ngài, vừa rồi... sao lại, vừa rồi sao lại..., Hoàng Ma Thần, tên Vương Khả kia tội đáng chết vạn lần, sao ngài phải giúp hắn!
Giải Binh Giáp gấp gáp nói.
- Ai giúp Vương Khả? Giải Binh Giáp, ngươi nói bậy bạ gì đấy?
Chúng ta còn tưởng ngươi và Vương Khả là cùng một bọn, tới đây để mưu hại chúng ta!
Gia đỉnh kia trừng mắt nói.
- Sao ta lại cùng một bọn với Vương Khả được, ta và Vương Khả có thù không đội trời chung!
Giải Binh Giáp vừa thổ huyết vừa buồn bực nói.
Hoàng trấn trưởng nhìn tên gia đinh kia. Gia đỉnh kia cũng biến sắc, ngay lập tức kể lại chuyện bị Tây Môn Tĩnh tập kích lúc trước.
Nháy mắt, vẻ nghi hoặc trong mắt chúng nhân càng đậm.
- Chẳng lẽ là Tây Môn Tĩnh phát hiện các ngươi, hắn muốn giết Vương Khả, nên mới mượn đao giết người?
Giải Binh Giáp nhíu mày nói.
Giải Binh Giáp không hổ từng là binh bộ thượng thư, nháy mắt liền phân tích ra chân tướng.
- Tây Môn Tĩnh muốn giết Vương Khả? Mượn đao giết người?
Hoàng trấn trưởng càng thêm nghi hoặc.
- Nhất định là vậy rồi, Tây Môn Tĩnh và Vương Khả có đại thù, hắn muốn mượn đao giết người!
Giải Binh Giáp khẳng định nói.
Đúng lúc này, lại một tên gia đinh vội vã xông vào trong sương đen.
- A, Ma Thần, đây là... đây là thế nào? Sao toàn bộ đại trạch đều bị san thành bình địa?
Gia đinh cả kinh kêu lên.
Hoàng trấn trưởng nhìn chung quanh, bởi vì vừa rồi đại chiến, toàn bộ phủ trấn trưởng đã bị san bằng triệt để, mẹ nó, thế này thì còn ẩn núp cái mẹ gì nữa. Bản thân tiềm phục mấy chục năm, cuối cùng lại thành thế này? Tất cả đều là bởi tên Vương Khả chết tiệt kia!
- Sao ngươi trở lại?
Tên gia đinh bị thương khi trước khó hiểu nói.
- Ta còn muốn hỏi ngươi đây, không phải ngươi nói trở về lừa gạt Vương Khả, U Nguyệt công chúa, Tây Môn Tĩnh tới điểm mai phục của chúng ta ở Âm Sơn ư? Vừa nãy ta nhìn thấy mấy người Vương Khả tiến vào Âm Sơn, lại không có ngươi đi cùng!
Tên gia đỉnh mới tới nói.
Cái gì? Bọn hắn tới Âm Sơn?
Gia đinh khi nấy sửng sốt.
- Đúng vậy, sương mù ở Âm Sơn quá nồng, ta không theo kịp, chẳng thấy tăm hơi bọn hắn đâu cả, bọn hắn cũng không tới điểm mai phục của chúng ta, chuyện này rốt cục là thế nào?
Tên gia đinh mới tới hỏi.
- Giải Binh Giáp nói, Vương Khả và Tây Môn Tĩnh bất hòa, thậm chí không tiếc mượn đao giết người, giờ bọn họ lại đi cùng nhau?
Tên gia đỉnh khi trước đó lại hồi.
- Đúng vậy, ta thấy bọn họ cười cười nói nói đi đường, nhìn có giống bất hòa chút nào đâu?
Gia định mới tới nghi hoặc nói.
Giải Binh Giáp ở bên nghe mà không khỏi tròn mắt, chẳng lẽ ta đoán sai? Không lý nào, Tây Môn Tĩnh thiết kế gài bẫy xong, sao lại còn cười cười nói nói đi cùng Vương Khả? Ta chết hơn mười tên tà ma thủ hạ, bọn họ lại cười cười nói nói? Cái này, cái này không phù hợp logic a! Âm Sơn, quanh năm sương mù!
Vừa tiến vào Âm Sơn sơn mạch phủ đầy sương mù này, nếu không quen thuộc đường núi thì sẽ rất dễ lạc đường!
Cũng may trước đó Thử Vương từng tới qua nơi này, chẳng mấy chốc cả đám liền đi tới một khu vực ở đông bộ Âm Sơn sơn mạch.
Nơi đây sương mù dày đặc, khí tức âm u, mặc dù không đến mức đưa tay không thấy năm ngón, nhưng tầm nhìn cũng không cao.
Lúc này, Vương Khả, U Nguyệt, Thử Vương, Tây Môn Tĩnh đang đứng trên một sườn núi nhỏ.
- Chính là chỗ này? Thử Vương, ngươi không dẫn sai đường đấy chứ? Người đâu?
Vương Khả quay sang Thử Vương hỏi.
- Ta cũng không biết, trước khi quay về ta dặn lộc yêu chờ ở đây, sao giờ lại chạy mất?
Thử Vương nhíu mày nói.
- Thôi được rồi, đừng quản lộc yêu, quỷ đâu?
Vương Khả lại hỏi Thử Vương.
- Trước đó ta thấy rất rõ ràng! Hay là, chúng ta đi vào bên trong thử xem?
Thử Vương thần sắc cổ quái nói.
Vương Khả và U Nguyệt công chúa nhìn nhau một cái.
- Tây Môn Tĩnh, ngươi đi trước!
Vương Khả quay sang Tây Môn Tĩnh, ra lệnh nói.
- Sao ta phải đi trước?
Trên mặt Tây Môn Tĩnh hiện đây vẻ không tình không nguyện.
- Ngươi nhìn lại mình đi, vừa rồi đi đường, chúng ta cười cười nói nói, chỉ ngươi xụ mặt. Hiện tại tình tự ngươi đang rất không bình thường, lúc trước khi tự tàn ngươi cười vui vẻ, giờ thì sao? Ngươi muốn kích thích, chỉ có kích thích, ngươi mới có thể khôi phục nhanh được! Nhanh chút, ngươi và Thử Vương đi trước!
Vương Khả thúc giục nói.
Tây Môn Tĩnh:
—„u)
Ta không bệnh, ngươi mới có bệnh. Ta biết giải thích thế nào đây?
- Ngươi đi phía trước ta!
Thử Vương cũng thúc giục.
Tây Môn Tĩnh nhìn lại ba người, mẹ nó, các ngươi đều có bệnh, còn thật cho là nơi này có quỷ chắc?
Tùy theo chỉ dẫn của Thử Vương, Tây Môn Tĩnh đạp bước tiến vào trong sương mù.
- Bảo ngươi đi trước chút thôi, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?
Sương mù nơi này lớn lắm, cẩn thận lạc mất!