...
- Tây Môn Tĩnh, Vương Khả đang hỏi ngươi đấy, ngươi không đi Âm Sơn, lại trốn ở đây làm gì? Vừa rồi, ngươi đang cười cái gì?
U Nguyệt công chúa hiếu kỳ nói.
- Ta? !
Tây Môn Tĩnh liếc mắt nhìn sương đen nơi nhà trấn trưởng nơi xa, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
- Ô? Trước đó nơi nhà trấn trưởng không phải là sương trắng ư?
Sao giờ lại biến thành sương đen? Trận pháp sương mù chúng ta bố trí bị trấn trưởng cải động?
Ú Nguyệt công chúa kinh ngạc nói.
- Nhà Hoàng trấn trưởng này chỉ là một tiểu gia tộc bình thường, bọn hắn thì hiểu gì về trận pháp, chắc là đụng phải cơ quan nào đó thôi, đừng để ý bọn hắn!
Vương Khả nói.
Tây Môn Tĩnh:
mua! - Chủ thượng, ta trước đóng lại cửa động bên này!
Thử Vương vần tới một tảng đá to tướng, đóng lại cửa địa đạo.
Thì ra, vừa rồi ba người Vương Khả đi ra từ trong địa đạo này, kết quả vừa đi ra liền thấy Tây Môn Tĩnh nằm gục ở chỗ này cười ngây ngô.
Tây Môn Tĩnh sửng sốt nhìn địa đạo kia một lúc lâu, địa đạo này có từ lúc nào?
- À, Thử Vương, vừa rồi ta và U Nguyệt thị sát địa đạo, cảm thấy địa đạo này của ngươi vẫn chưa ổn lắm. Rất dễ gặp sự cố đổ sụp, quay đầu dùng một ít xi măng cốt thép gia cố lại! Đừng để ngày nào đó thương đến người nhà!
Vương Khả trầm giọng phân phó.
- Vâng!
Thử Vương cung kính ứng tiếng.
Dứt lời, Vương Khả quay đầu nhìn Tây Môn Tĩnh:
- Vừa rồi ngươi còn chưa nói cho ta, ngươi đây là thế nào? Cả người toàn máu, còn cười ngây?
Tây Môn Tĩnh:
— 2,2] - Ngươi nói đi xem nào?
Ú Nguyệt công chúa cũng truy hỏi.
Tây Môn Tĩnh:
— 2Ì Không phải ta không muốn nói, là ta không cách nào nói, giờ ta nên nói thế nào đây?
- Chẳng lẽ, chính ngươi tự thương đến chính mình? Không đâu tới đây chơi trò cắt cổ tay tự sát, còn cười?
Vương Khả kinh ngạc nhìn Tây Môn Tĩnh.
Tây Môn Tĩnh:
=..
- Vương Khả, ngươi nói hắn tự hại mình còn cao hứng như thế, sao có thể?
Ủ Nguyệt công chúa kinh ngạc nói.
- Chủ mẫu, thật ra tình trạng như của Tây Môn Tĩnh, ta cũng từng gặp qua! Thật có khả năng đúng như chủ thượng nói!
Thử Vương ở bên góp lời.
- Hả? Tự mình hại mình còn vui vẻ? Còn có loại người như thế?
Ú Nguyệt công chúa kinh ngạc nói.
- Trước kia ta từng thấy qua loại người tương tự thế này, bọn họ thích tổn thương thân thể mình, thậm chí dùng đao cắt thịt chảy máu, càng đau, bọn họ lại càng hưng phấn, càng vui vẻ. Ta cũng không biết nguyên nhân vì đâu! Nhưng ta tận mắt nhìn thấy!
Thử Vương hồi tưởng nói.
- Còn có loại người như thế? Cái này, cái này... đấy không phải bệnh tâm thần thì là gì? Tự mình hại mình còn cao hứng?
Ú Nguyệt kinh ngạc nói.
- Ai, U Nguyệt, ngươi không biết đâu, Thử Vương nói không sai, đây là một loại bệnh tỉnh thần, loại người này đa phần là cảm thấy cuộc sống không có gì thú vị, cảm xúc đều trở nên tê dại.
Nhưng bọn họ lại không muốn cảm xúc tê dại như thế, thế nên sẽ nghĩ cách tìm chút kích thích. Nhưng mà, rất khó có chuyện gì có thể khiến bọn họ cảm thấy kích thích. Vậy là chỉ có cách tự mình hại mình, tự ngược, thông qua tổn thương thân thể chính mình, qua đó giành lấy cảm giác hưng phấn và kích thích. Tự mình hại mình thế này còn là nhẹ, nghiêm trọng hơn còn sẽ cắn nuốt những thứ dơ bẩn, để bản thân thu hoạch được cảm giác hưng phấn và kích thích ngắn ngủi!
Vương Khả nói.
- Ý ngươi là Tây Môn Tĩnh bị bệnh tâm thần, giờ còn nhẹ, đợi sau này nghiêm trọng, hắn còn sẽ ăn cứt!
Thử Vương cả kinh kêu lên.
- Thế giới rộng lớn, không gì không có, chẳng phải trước kia ngươi cũng từng tận mắt nhìn thấy rồi sao? Trước mắt là ví dụ có sẵn sinh động nhất. Vừa rồi, chúng ta đều thấy hết còn gì.
Vương Khả nói.
_A?
U Nguyệt công chúa và Thử Vương đồng thanh kinh hô, sau đó lại dùng ánh mắt thương hại nhìn Tây Môn Tĩnh.
Cơ mặt Tây Môn Tĩnh co quắp cả lại, ngươi mới bị bệnh tâm thần, ngươi mới tê dại, ngươi mới chịu ăn cứt. Mẹ ngươi chứ!
- Ai, cha ngươi giao ngươi cho ta, ta thân làm sư phụ không thể ngồi yên không quản được. Hôm nay sư phụ sẽ giúp ngươi, đi thôi, chúng ta dẫn ngươi đi gặp một thứ kích thích! Hi vọng thông qua kích thích trị liệu bệnh cho ngươi!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Thứ gì có thể kích thích ta?
Lúc này, Tây Môn Tĩnh chất đầy một bụng lửa, tức tối hỏi ngược lại.
- Quỷ!
Vương Khả nói.
- Cái gì?
Tây Môn Tĩnh sửng sốt.
- Quỷ a! Kích thích không? Đi theo chúng ta, đợi lát nữa, ngươi đi trước! Để ngươi kích thích một lần cho đã đời, nói không chừng có thể trị hết bệnh!
Vương Khả mong đợi nói.
Tây Môn Tĩnh:
Đ xa] - Gặp quỷ, có thể trị hết bệnh của hắn?
U Nguyệt công chúa hiếu kỳ nói.
- Bệnh tỉnh thần, biện pháp trị liệu đa phần là dựa vào kích thích tinh thần, một lần kích thích đủ, khiến bệnh nhân triệt để tê dại!
Tục xưng “liệu pháp sụp đổ”, nói không chừng lát nữa sau sụp đổ, hắn liền nảy sinh hi vọng đối với cuộc sống, khi đó bệnh tự nhiên cũng khỏi!
Vương Khả nói.
Tây Môn Tĩnh:
Tà!
Liệu pháp sụp đổ con mẹ ngươi, ta không bệnh! Ngươi mới có bệnh !
- Vương Khả, ngươi hiểu nhiều thật đấy!
Ú Nguyệt công chúa sùng bái nhìn Vương Khả.
- Đó là đương nhiên! Bệnh này của Tây Môn Tĩnh, cũng chỉ ta mới có thể giúp hắn, ai bảo ta là sư phụ hắn cơ chứ, đi thôi! Thử Vương, ngươi dẫn đường!
Vương Khả thúc giục nói.
- Được rồi, đi, ta mang các ngươi đi gặp quỷ, Tây Môn Tĩnh, ngươi đi trước!
Thử Vương kéo Tây Môn Tĩnh xông ở mặt trước.
Tây Môn Tĩnh:
Tà!
Tây Môn Tĩnh ôm theo một bụng lửa, định mắng lại.... Nhưng mà, vừa nãy hắn thiết kế hãm hại Vương Khả, vốn là chột dạ, không dám tranh luận, sợ nói nhiều sẽ bại lộ kế hoạch tà ác lúc trước. Thế là đành phải đè nén bực bội trong lòng, đi theo Thử Vương cùng đi tìm quỷ!
Âm Bắc tiên trấn! Đại trạch trấn trưởng!
Ấm âm!
Trong sát trận Vạn Đao Hối Nhất, bên ngoài thoạt nhìn chỉ thấy khói đen che phủ, thậm chí không nghe được động tĩnh bên trong, nhưng nội bộ lại là rền vang không ngừng, sát khí cuộn trào tứ phía.
AI AI - Đừng có giết ta!
- Không!
- Giải Binh Giáp, chúng ta bị ngươi hại thảm!
- Hỗn đản, biến thành ma thôi!