Gia đinh hoảng hốt lao tới đại trạch trấn trưởng được bao phủ trong sương mù.
Lúc này, bên ngoài đại trạch trấn trưởng, Giải Binh Giáp chính đang nhìn chằm chằm đại trạch kia, bỗng chợt thấy được một tên gia đinh, lấy tốc độ cực nhanh vọt vào.
- Gia đinh kia miệng phun máu tươi, vẻ mặt sốt ruột, tựa hồ muốn đi báo tin khẩn cấp?
Một người đội nón lá quay đầu nhìn sang Giải Binh Giáp.
Giải Binh Giáp biến sắc:
- Không ổn, chúng ta có khả năng bại lộ, nhanh, mau ra tay, đừng để Vương Khả có thời gian phản ứng, không cần chờ Tây Môn Tĩnh trở về, chỉ cần Vương Khả và U Nguyệt công chúa ở bên trong là được rồi. Nhớ kỹ, bắt sống U Nguyệt công chúa, đối với Vương Khả, nếu bắt không được thì cứ giết!
- Được!
Đám người đội nón lá lập tức phóng tới nhà trấn trưởng.
Đại trạch trấn trưởng.
Hoàng trấn trưởng đang ngồi trên một chiếc ghế nằm, thảnh thơi uống trà, như là đang chờ đám thuộc hạ tới báo cáo nói đã thiết kế bắt lại được ba người Vương Khả.
Đúng lúc này, tên thuộc hạ phụ trách lừa gạt Vương Khả chạy tới, trên người hình như có thương tích.
- Ngươi tới tìm ta làm gì? Chẳng phải ngươi nên đi tiểu viện Vương Khả ư?
Hoàng trấn trưởng trừng mắt quát.
- Trúng kế, Ma Thần, chúng ta trúng kế, thân phận chúng ta sớm đã bị Vương Khả phát hiện, Vương Khả cố ý gạt chúng ta, để chúng ta mất cảnh giác, lúc này hắn sớm đã bố xuống thiên la địa võng, muốn một mẻ hốt gọn chúng ta!
Gia đinh kia vừa thổ huyết vừa thất kinh kêu lên.
- Cái gì?
Hoàng trấn trưởng biến sắc, lập tức đứng bật dậy.
Phải biết, Hoàng trấn trưởng có thể trở thành Ma Thần, khả năng phản ứng kịp thời vẫn phải có, binh quý thần tốc, căn bản không có tiếp tục truy vấn nguồn tin tức, mà ngay lập tức quyết định động thủ.
Oanh!
Hoàng trấn trưởng vung tay lên, một cơn gió bay thẳng tới vị trí tiểu viện Vương Khả.
Sương mù nơi tiểu viện Vương Khả bỗng chốc bị gió lớn thổi tan, thậm chí mấy đoạn vách tường tiểu viện cũng nháy mắt sụp đổ, lộ ra tình cảnh bên trong.
- Không thấy? Người không thấy?
Hoàng trấn trưởng biến sắc.
Phải biết, bản thân một mực ở trong đại trạch giám thị Vương Khả, một mực tưởng rằng Vương Khả đang ở trước mặt, bởi vì có Âm Chướng Trận, cho nên thấy không rõ bên trong, lúc này lại không thấy Vương Khả đâu?
- Hầm ngâm? Ở đây có đia đạo? Vương Khả đào địa đạo chạy mất rồi?
Hoàng trấn trưởng biến sắc.
- Ma Thần, chúng ta nhanh đi, Vương Khả thiết kế mai phục giết chúng ta, chúng ta triệt để bại lộ, nhanh!
Gia định kia cả kinh kêu lên.
Đúng lúc này, bầu trời quanh bốn phía đại trạch chợt tối sầm lại.
Nháy mắt, xung quanh toàn một mảnh đen kịt, một cỗ sát khí bay thẳng tới chỗ Hoàng trấn trưởng và tên gia đinh.
- Sao trời lại chợt đen kịt thế này?
Gia đỉnh kia cả kinh kêu lên.
- Quân trận Đại Thiện, sát trận Vạn Đao Hối Nhất! Đại sát trận cần tối thiểu một trăm linh tám tên tướng sĩ Đại Thiện mới có thể bày ra được!
Hoàng trấn trưởng sầm mặt lại.
Giết!
Từ trong bóng tối bốn phía, đột nhiên truyền đến từng hồi tiếng kêu giết, như là vô số lưỡi đao cắm thẳng đến.
Bên ngoài Âm Bắc tiên trấn!
Tây Môn Tĩnh nấp trong bóng tối, từ đằng xa nhìn chằm chằm về phía đại trạch nhà trấn trưởng, trong mắt chất đầy vẻ chờ mong.
- Cha nói ta tu luyện đến ngu người, không biết dùng kế? Chiêu này của ta không phải kế mượn đao giết người thì là gì? Hừ, Vương Khả, lần này ngươi nhất định phải chết, ngày đó đám tà ma thiếu chút dùng ra trận pháp, ta liền biết bọn hắn không đơn giản, để ta xem lần này ngươi chết như thế nào!
Tây Môn Tĩnh hớn hở chờ đợi.
Tây Môn Tĩnh hi vọng Vương Khả chết, nhưng lại không hi vọng U Nguyệt công chúa cũng chết.
- Công chúa có pháp bảo Thiện Hoàng ban cho, hẳn có thể chống đỡ một lúc, đến khi đó, ta liền đi ra cứu công chúa, vạn nhất cứu không được, lại thông báo cho trú quân, ha ha, Vương Khả, ngươi nhất định phải chết!
Trên mặt Tây Môn Tĩnh chớp qua một tia dữ tợn.
Chỉ thấy, phủ nhà trấn trưởng nơi xa, sương trắng đột nhiên thu lại, biến thành màu đen kịt, hệt như một trận khói đen che phủ nơi đó.
- Đây là... động thủ? Hắc vụ? Chẳng lẽ là quân trận, sát trận Vạn Đao Hối Nhất? Không thể nào, vì đối phó Vương Khả, đám tà ma dùng cả sát trận này? Đây chính là phải cần tối thiểu một trăm lẻ tám tên cường giả Nguyên Anh Cảnh trở lên mới có thể làm được, hoặc là dùng vô số pháp bảo để bày trận. Cái này, cái này, cái này... đúng là quá tốt, ha ha ha, dù Võ Thần Cảnh đi vào, muốn ra được cũng khó khăn, Vương Khả chết chắc rồi. Ha ha ha, ha ha ha ha!
Tây Môn Tĩnh kích động đến độ toàn thân không ngừng run lên.
Ngay lúc Tây Môn Tĩnh đang kích động, từ sau lưng đột ngột truyền đến tiếng kêu.
- Tây Môn Tĩnh, ngươi đang làm gì ở đây?
Một tiếng kêu lớn vọng lại.
Tây Môn Tĩnh sửng sốt:
- Ta có nghe nhầm không? Sao lại nghe được tiếng của Vương Khả?
- Ta đang hỏi ngươi đây? Không phải đã sai ngươi đi Âm Sơn tìm kiếm Hoàng Thiên Phong rồi ư? Thế mà ngươi lại nằm ở đây?
Còn máu me khắp người, nằm một chỗ cười ngây ngô, thần kinh ngươi có bình thường không đấy?
Giọng của Vương Khả lần nữa vọng đến.
Tây Môn Tĩnh mờ mịt nghiêng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, Vương Khả, U Nguyệt công chúa, Thử Vương đang nhìn hắn chằm chằm. Bộ dáng như đang nhìn một đứa ngốc.
- Vương... Vương... Vương Khả? Ngươi... ngươi.... Ngươi... sao ngươi lại ở đây?
Tây Môn Tĩnh trừng mắt cả kinh kêu lên.
- Ngươi điên rồi à ? Ta ở đây thì sao? Máu trên người ngươi là thế nào? Ngươi bị thương thành thế rồi, còn nằm đó cười ngây?
Ngươi bị bệnh đúng không, ngươi mặc kệ Chân Nguyên Huyết chảy thế à. Ngươi cho ta, cho ta đi, thứ này có thể bán lấy tiền.
Ngươi đang làm gì?
Vương Khả trừng mắt mắng.
Tây Môn Tĩnh:
= uy)
Tây Môn Tĩnh đã xác định, cái này, đây không phải đang mơ, đây đúng thật là Vương Khả.
Nhưng mà, mẹ nó, sao Vương Khả lại ở đây?
- Vương, Vương Khả... !
Tây Môn Tĩnh khó mà tin tưởng nhìn chằm chằm Vương Khả.
- Ui cha, ngươi lại không biết lớn nhỏ đúng không, thấy ta mà không kêu sư phụ, có phải muốn ta phải ghi lại tội bất kính của ngươi, sau đó đi nói cho cha ngươi, để cha ngươi quất ngươi?
Vương Khả trừng mắt mắng.
Tây Môn Tĩnh: