Bất Diệt Thần Vương

Chương 1345: Tính toán của Tây Môn Tĩnh




- Các ngươi lại cứ nhìn như không thấy? Cả một nhà toàn gia đinh, lại đều đi giúp Vương Khả tìm kiếm? Các ngươi cũng điên hết cả rồi, không thấy Vương Khả là quan lớn tam phẩm à. Chỉ cần giết Vương Khả, đi về Đại Ác hoàng triều, các ngươi sẽ được tính là lập công lớn. Mẹ nó, ta ngày ngày trốn tránh các ngươi, cùng lắm chỉ là đi qua quan sát đại trạch viện kia một lát, mục đích chính là cho các ngươi cơ hội động thủ. Các ngươi còn không động thủ mau đi, lão tử đợi đến hộc máu luôn rồi, sao các ngươi vẫn chưa động thủ! Các ngươi đều có bệnh!

Tây Môn Tĩnh buồn bực than thỡ.

Tức quá mài!

Ngày ngày bị Vương Khả kêu tới hét đi, bản thân lại không dám động thủ, sợ cha mình điều tra ra được, rốt cuộc, có người cha lợi hại cũng là phiền não. Mượn đao giết người? Nhưng mà, chẳng phải ngày đó đám tà ma các ngươi đã sắp động thủ rồi ư?

Sao đột nhiên lại ngừng?

- Đám tà ma này không động thủ, còn đi tìm kiếm Ma Thần giúp Vương Khả, chắc là bởi cho rằng Vương Khả chưa phát hiện bọn họ là tà ma, bởi thế mới định tiếp tục lừa dối che mắt? Hừ, các ngươi không động thủ, ta liền đến giúp các ngươi, kích thích các ngươi, bắt buộc các ngươi phải động thủ!

Trong mắt Tây Môn Tĩnh lóe lên một tia kiên quyết.

Đúng lúc này, Tây Môn Tĩnh nhíu mày lại, hắn thấy được nơi không xa một tên gia đỉnh nhà Hoàng trấn trưởng chính đang tất tả đi xuống Âm Sơn, lao thẳng về phía Âm Bắc tiên trấn.

- Được, chính là ngươi! Ta không vào Âm Bắc tiên trấn, cũng có thể khiến các ngươi tự giết lẫn nhau, Vương Khả, đừng trách ta!

Đều là ngươi tự tìm!

Trên mặt Tây Môn Tĩnh chớp qua một tia dữ tợn.

Đạp bước, Tây Môn Tĩnh đuổi theo tên gia đỉnh kia.

- Gia đinh kia, ngươi muốn đi đâu?

Tây Môn Tĩnh vừa đuổi vừa kêu nói.

Gia đinh kia sửng sốt, là Tây Môn Tĩnh? Vừa khéo, ta đang muốn lừa các ngươi cùng đi Âm Sơn chịu chết, bắt đầu từ ngươi luôn cũng được.

- Thì ra là Tây Môn công tử, nhìn thấy ngươi đúng là quá tốt, chúng ta nhanh đi gặp Vương đại nhân, ta... chúng ta tìm được Hoàng Thiên Phong đúng như trong chân dung!

Gia đỉnh kia kích động nói.

- Tìm được Hoàng Thiên Phong?

Tây Môn Tĩnh khẽ nhíu mày.

- Đúng, chính là Hoàng Thiên Phong thiên hạ đệ nhất mỹ nam kia, y hệt như đúc, người chúng ta đang chờ ở đó, không dám tới gần, ta phải vội vã quay về thông tri Vương đại nhân, quần áo trên người đều bị rách!

Gia định kia như là muốn tranh công, gấp gáp nói.

Ánh mắt Tây Môn Tĩnh không ngừng biến ảo? Tìm được?

Có nên đi đoạt Quỷ Thần Kiếm từ tay Hoàng Thiên Phong không? Đoạt cái rắm, ta có điên đâu mà đi trêu chọc Ma Thần!

Vương Khả muốn chuẩn bị sính lễ cho U Nguyệt công chúa mới phải tìm, ta thì liên quan gì?

- Tốt, tốt lắm, vậy chúng ta đi thôi!

Tây Môn Tĩnh bất động thanh sắc nói.

- Được!

Gia đinh cảm thấy diễn kỹ của mình lừa gạt được Tây Môn Tĩnh, lập tức hưng phấn nói.

Ngay khi gia đinh tiếp tục bước tới.

Oanh!

Đột nhiên, Tây Môn Tĩnh vung chưởng đánh lên lưng gia đỉnh kia.

Phốc!

Gia đinh phun ra một búng máu tươi, ngã nhào trên đất.

- Ngươi, ngươi, Tây Môn công tử, ngươi... ! Sao ngươi đánh lén ta?

Phốc!

Gia đỉnh cả kinh kêu lên.

Tây Môn Tĩnh lạnh lùng cúi mặt nhìn gia đinh té ngã dưới đất:

- Diễn, ngươi dám diễn với ta?

- Cái gì?

Gia đinh sầm mặt lại.

- Tà ma, ngươi còn muốn diễn đến lúc nào? Các ngươi tưởng là chúng ta không biết? Hừ, ngươi nghĩ xem, vì sao sư phụ ta lại ở trong phủ các ngươi, ngươi tưởng Vương Khả thật chẳng biết gì hết ư?

Tây Môn Tĩnh cười lạnh nói.

- Ngươi, ngươi, các ngươi biết rồi? Ngươi cố ý gạt chúng ta?

Sắc mặt gia đỉnh kia chợt biến.

- Không sai, sư phụ ta Vương Khả tỉnh minh lắm, ngay từ ngày đầu tiên đã biết các ngươi là tà ma. Chỉ là muốn đánh lừa khiến các ngươi mất cảnh giác thôi, lần này, nhất định sẽ một mẻ hốt gọn các ngươi, một tên cũng đừng hòng chạy thoát!

Tây Môn Tĩnh từng bước ép sát nói.

Sắc mặt gia đỉnh kia cuồng biến, giả, hết thảy đều là giả! Vương Khả sớm đã biết thân phận chúng ta? Hắn đang cố ý đùa giỡn chúng ta? Cái gì mà thiên hạ đệ nhất mỹ nam? Hắn đang cố ý trêu đùa Ma Thần? Điều... điều này sao có thể!

- Ngươi.... các ngươi... làm sao các ngươi biết chúng ta ở nơi này?

Gia định kia nhìn chằm chằm Tây Môn Tĩnh, bi phẫn hỏi.

- Sư phụ sớm đã điều tra rõ ràng lai lịch các ngươi, lúc này, lão sư đã bố xuống thiên la địa võng, khiến các ngươi đừng hòng chạy thoát một ai, kẻ dám làm loạn Đại Thiện ta, giết!

Tây Môn Tĩnh mặt đây sát khí nói.

Dứt lời, Tây Môn Tĩnh lấy ra một thanh trường kiếm, muốn đâm về phía tên gia đinh.

Ngay nháy mắt này, trong tay gia đỉnh đột ngột hiện ra một tấm phù lục, bất ngờ thúc giục.

Ông!

Phù lục được thúc giục, hóa thành quyền cương màu vàng cực lớn, ầm vang đánh về phía Tây Môn Tĩnh.

- Cái gì?

Tây Môn Tĩnh biến sắc.

Oanh!

Một tiếng rền vang, trường kiếm trong tay Tây Môn Tĩnh vỡ nát, Tây Môn Tĩnh thì bị quyền cương đánh cho máu me khắp người, văng tới ngọn núi nơi xa.

AI Tây Môn Tĩnh hét thảm.

Gia đỉnh kia lại không ham chiến, cũng không quay đầu, mà cấp tốc vọt tới Âm Bắc tiên trấn.

Nháy mắt khi gia đinh kia vừa rời đi, Tây Môn Tĩnh chậm rãi đứng dậy.

- Phốc, phù lục gì vậy? Lợi hại quá? Vừa rồi ta chỉ định giả bộ trọng thương, sau đó trốn chạy, ai ngờ phù lục này lại thật đánh thương ta? Đúng là lợi hại, xem ra đám tà ma này còn ghê gớm hơn cả tưởng tượng của ta. Tốt lắm, chính là muốn các ngươi càng lợi hại, như thế, Vương Khả mới tất chết không nghi ngờ, ha ha ha ha!

Tây Môn Tĩnh phun ra một búng máu, kích động lẩm nhẩm.

Nhìn thương thế trên mình, Tây Môn Tĩnh lại không chút nào tức giận, thế này chẳng phải càng tốt? Quay đầu cha truy tra, mình lại bị thương, thế là cái chết của Vương Khả chẳng liên quan gì tới mình cả?

Tây Môn Tĩnh lập tức ôm lấy ngực, lặng lẽ nấp mình vào trong bóng tối.

Trong khi đó, gia đỉnh kia đã xông vào Âm Bắc tiên trấn.

- Phốc, Tây Môn Tĩnh thật lợi hại, nếu không nhờ phù lục giữ mạng Ma Thần ban cho này, hôm nay sợ rằng đã phải chết. Hỏng bét, hỏng bét, Ma Thần, chúng ta trúng kế, nhanh, nhanh, nhanh đi thông tri Ma Thần!