Hoàng trấn trưởng lạnh lùng nói.
Đại trạch nhà Hoàng trấn trưởng, tiểu viện Vương Khả đang ở.
Bởi vì có Âm Chướng Trận và sương mù, người bên ngoài không hề biết được tình hình bên trong.
Lúc này, Vương Khả đang ở nội viện.
- Vương Khả, sao ngươi còn muốn thử, không ích gì đâu!
U Nguyệt công chúa đỏ mặt thẹn thùng nói.
- Mẹ nó, sao lại chỉ có thể nắm tay, ta không tin, cái thứ Thủy Tinh Thần Cầu khỉ gió này nhất định phải có sơ hở, ta không muốn chỉ nắm tay, ta còn muốn làm những cái khác nữa!
Vương Khả tỉnh lực đồi dào bò ra từ bên trong bức tường, muốn tiếp tục nhào về phía U Nguyệt công chúa.
Đúng lúc này, mặt đất ở giữa Vương Khả và U Nguyệt công chúa chợt nổ vang một tiếng.
Bành!
Đất đá bắn tung, từ bên trong huyệt động, đầu Thử Vương ló ra.
Tiếng nổ lớn này khiến trò chơi giữa Vương Khả và U Nguyệt bỗng chốc dừng lại, hai người kinh ngạc nhìn Thử Vương bò ra từ trong huyệt động.
- Chủ, chủ thượng, ta... ta... hình như ta tới không đúng lúc?
Nét mặt Thử Vương cứng lại.
Mặt Vương Khả sầm xuống:
- Thử Vương, mẹ nó, ngươi điên rồi đúng không? Sao không đi cửa chính, ngươi đào địa đạo tới đây làm gì? Ai bảo ngươi đào địa đạo qua đây?
Sắc mặt Thử Vương cứng đờ:
- Chủ thượng, không phải hôm qua ngài dặn, nói nơi này sẽ thành cứ điểm của Vương gia, sai ta bố trí một ít thử tiểu đệ đào địa đạo ở đây, vừa rồi bọn ta đào quá mau, thế nên là... !
Vương Khả:
=u.. l Ngươi không có chút ánh mắt nào vậy à? Không thấy lão bản và lão bản nương đang chơi trò chơi ư? Đúng là đứa tầm nhìn hạn hẹp!
- Đào xong? Ngươi còn không mau đi!
Vương Khả trừng mắt mắng.
- Chủ thượng, phía Âm Sơn xảy ra chút chuyện!
Thử Vương nói tiếp.
- Âm Sơn? Tìm được Hoàng Thiên Phong?
Nét mặt Vương Khả đột nhiên nghiêm lại.
- Không, không phải!
Thử Vương lắc đầu.
- Không phải? Vậy ngươi gấp gáp tới đây làm gì? Không phải đã để các ngươi tìm thêm mấy ngày, cho ta và U Nguyệt sống trong thế giới hai người lâu chút rồi ư? Các ngươi mới đi một ngày, lại trở về làm gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vương Khả, trước nghe hắn nói hết đã, dù không tìm được Hoàng Thiên Phong, nhưng không chừng có manh mối quan trọng nào đó cũng nên!
Ú Nguyệt ở bên khuyên nhủ.
- Nói đi Vương Khả trừng mắt nhìn Thử Vương.
- Trên Âm Sơn, náo quỷ!
Thử Vương nuốt một ngụm nước bọt nói.
Vương Khả:
“uy Ú Nguyệt công chúa:
— _ ! 1 Chúng ta nghe được cái gì? Nảo quỷ?
Cơ mặt Vương Khả co quắp cả lại:
- Mẹ nó, ngươi bị điên rồi, quỷ? Ban ngày ban mặt, quỷ ở đâu ra?
- Thật, có tên yêu thú thủ hạ nói nhìn thấy một người đã chết từ mấy năm trước, nay lại chợt xuất hiện! Thật náo quỷ, quỷ kia còn tung bay lên, ta không tin tưởng, liền đi qua xem xét, kết quả tận mắt nhìn thấy một con quỷ, nó cười với ta, sau đó bay vào trong sương mù không thấy, thật sự có quỷ!
Thử Vương nói.
- Ngươi nói cái gì đấy? Trên đời này làm sao có quỷ, có... !
Vương Khả đang định quở trách.
Nhưng mới vừa quở trách đến một nửa, sắc mặt Vương Khả chợt cứng đờ, bởi vì lúc trước khi chém giết Long Hoàng, rơi vào thâm uyên, hắn cũng từng nhìn thấy rất nhiều u linh. Chẳng lẽ... chẳng lẽ trên đời này thật sự có quỷ?
Gia đỉnh nhà Hoàng trấn trưởng dồn dập tiến lên Âm Sơn!
Sơn mạch Âm Sơn tràn ngập nồng vụ, mênh mông không thấy bến bờ, dù người và yêu thú xung quanh Âm Bắc tiên trấn đều đi vào tìm kiếm Hoàng Thiên Phong, song trong thời gian ngắn vẫn có vô số nơi không cách nào đi tới.
Lúc này, ở một sơn khẩu, đám gia đỉnh đang trao đổi với nhau.
- Được rồi, ngươi đi thông tri Vương Khả, cứ nói đã tìm được Hoàng Thiên Phong như trong chân dung, những người còn lại theo ta bày xuống đại trận ở chỗ này. Ngươi tận lực thuyết phục để Vương Khả, U Nguyệt công chúa, Tây Môn Tĩnh cùng tới, chỉ cần bọn họ vừa vào đại trận, chúng ta liền sẽ tóm gọn toàn bộ!
Một tên gia đinh trầm giọng nói.
- Yên tâm! Diễn kỹ của ta cao lắm, các ngươi cứ ẩn núp cho tốt, đừng để bị nhìn ra sơ hở, trước khi trời tối, ta sẽ đưa ba người Vương Khả tới!
Một tên gia đỉnh khác nói.
Đám gia đỉnh còn lại thì gật đầu, nháy mắt, một đại trận kín đáo bắt đầu được dựng lên.
Để tạo ra cảm giác căng thẳng, tên gia đỉnh được giao nhiệm vụ dẫn dụ thậm chí cố ý xé toang một lỗ hổng trên áo, sau đó ấp ủ tình tự một lúc rồi mới lao thẳng xuống dưới Âm Sơn, bay về phía Âm Bắc tiên trấn.
Lúc gia đỉnh xuyên qua sơn mạch, đang định đi vào Âm Bắc tiên trấn, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng kêu.
- Tên gia đỉnh kia, ngươi muốn đi đâu?
Gia đinh sửng sốt, nhìn lại, hóa ra là Tây Môn Tĩnh. Sao Tây Môn Tĩnh lại ở chỗ này? Ố chỗ này cũng tốt, bắt đầu lừa gạt từ hắn cũng được!
Tây Môn Tĩnh đứng trên một đỉnh núi bên ngoài Âm Bắc tiên trấn, từ xa xa nhìn vào đại trạch nhà trấn trưởng.
Vương Khả vì không muốn để người khác quấy rối hắn và U Nguyệt chơi trò chơi, cho nên dùng Âm Chướng Trận và trận pháp sương mù khiến người ngoài thấy không rõ cảnh tượng trong đại trạch nhà trấn trưởng.
Lúc này, Tây Môn Tĩnh chính đang buồn bực nhìn xem sương mù kia.
- Vương Khả, mẹ nó, ngươi điên rồi, đã có nhiều yêu thú, nhiều cư dân tiên trấn như vậy đi tìm Hoàng Thiên Phong, ngươi còn bắt ta đi, để cho ta cũng đi lên Âm Sơn tìm kiếm? Còn dặn qua mấy ngày hãng về báo cáo với ngươi? Phi, ngươi háo sắc, không phải chỉ là muốn sống thế giới hai người với U Nguyệt công chúa thôi sao? Gian phu dâm phụ, phi! Cũng không xấu hổ, còn che mắt mọi người? Mẹ nó, nhiều người như vậy còn không tìm được Hoàng Thiên Phong, ta đi liền có thể tìm được? Thêm ta không nhiều, thiếu ta không ít, ta đi làm gì!
Tây Môn Tĩnh mặt đầy oán hận nói.
Tên Vương Khả kia quá mức hảo sắc, mẹ nó, sai tất cả mọi người đi làm việc cho hắn, bản thân thì ở trong kia hưởng thụ thế giới hai người? Các ngươi nói xem, Tây Môn Tĩnh sao có thể không tức cho được?
Vốn đã oán hận Vương Khả, giờ lại bị Vương Khả kêu tới quát đi, không càng thêm oán hận mới là lạ.
- Nhà Hoàng trấn trưởng kia toàn là một đám tà ma, nhìn bộ dạng trận pháp có vẻ rất lợi hại, tại sao, tại sao lại mặc cho Vương Khả làm càn?