Vương Khả đen mặt nhìn Thử Vương, mẹ nó, ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, đều tại ngươi, không hơi đâu nhắc tới Trương Thần Hư làm gì, thế chẳng phải kéo chủ đề đến trên thân Trương Lý nhi?
Ngươi không thể âm thầm nói với ta được à. Cứ phải nhắc đến Trương Lý nhi ngay trước mặt U Nguyệt, đây không phải chế tạo mâu thuẫn gia đình cho ta thì là gì?
Nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của Vương Khả, Thử Vương lập tức biết mình đã gây họa.
- Chủ thượng, giờ ta đi bố trí công tác cho đám Yêu Vương!
Thử Vương tức tốc mang theo lộc yêu rời đi.
Tây Môn Tĩnh ở bên thấy bầu không khí hiện trường có chút không đúng, thần sắc cổ quái nói:
- Ta còn có chút việc, các ngươi cứ bận việc của mình đi, các ngươi cứ bận việc của mình đi!
- Bọn họ sao thế? Ta chỉ vừa nhắc đến Trương Lý nhi, sao bọn họ lại bị hù chạy hết cả? Chẳng lẽ bọn họ tưởng ta là đố phụ? Bọn họ tưởng ta vừa nghe nói đến bạn gái cũ của Vương Khả liền sẽ nổi giận?
U Nguyệt công chúa nhíu mày nói.
Cơ mặt Vương Khả co rúm cả lại, lập tức đổi chủ đề:
- Nói đi đâu đấy? U Nguyệt, chúng ta chuyển chủ đề khác đi, tỉ như, chúng ta thử lần nữa xem, trừ nắm nắm tay, chúng ta còn có thể thực hiện chút hoạt động kích thích thân mật nào khác không?
Âm Sơn thường niên tràn ngập sương mù, độc chướng vô số! Vào trong đó không khác gì là vào Quỷ Vực!
Sơn mạch Âm Sơn rất dài, trên một nơi đỉnh núi, lúc này có năm mươi thân ảnh đang đứng.
Cả năm mươi người đều nhìn về phía nam tử áo vàng ở trung tâm, nam tử áo vàng không phải ai khác, chính là Tam thái tử Đại Thiện, Khương Bính!
Trong tay Khương Bính nắm lấy một bức họa tượng, tựa hồ đang tìm kiếm ai đó.
Một người trước mặt cung kính nói:
- Tam thái tử, chúng ta đã tra qua sơn mạch Âm Sơn, ở mặt tây có rất nhiều bách tính và yêu thú cũng đang tìm kiếm Hoàng Thiên Phong! Thuộc hạ thăm dò rõ ràng, là do Vương Khả an bài, lúc này Vương Khả chính đang ở trong Âm Bắc tiên trấn!
- Vương Khả ở Âm Bắc tiên trấn, sai phái bách tính, yêu thú phụ cận hỗ trợ tìm kiếm Hoàng Thiên Phong? Sao bách tính và yêu thú ở đây đều nghe lời Vương Khả?
Tam thái tử nhíu mày nói.
- Ách... !
Người kia sắc mặt cổ quái, mãi mà không thấy trả lời.
- Nói đi xem nào! Ngươi ngây người ra đó làm gì?
Tam thái tử trừng mắt nói.
- Theo như thuộc hạ thăm dò được, đám yêu thú nghe lời Vương Khả là bởi bọn chúng tìm Vương Khả làm chỗ dựa!
Người kia nói.
- Chỗ dựa? Bằng hắn?
Tam thái tử khinh thường nói.
- Bách tính nghe lời Vương Khả, là vì Vương Khả không kiếm tiền lời từ bọn hắn!
Người kia nói tiếp.
Tam thái tử:
= sai Mẹ nó, logic quái quỷ gì vậy? Vì Vương Khả không kiếm tiền lời từ bọn hắn, bọn hắn liều mạng giúp Vương Khả? Đám này điên hết cả rồi?
- Vương Khả đáp ứng bọn hắn, sau này sẽ nhập lâm sản dược liệu từ trong tay bọn hắn, đưa đến siêu thị Thần Vương tiêu thụ, giá nhập hàng cao gấp mấy lần những nơi khác, nếu tìm được Hoàng Thiên Phong đúng như trong bức họa, giá nhập hàng sẽ càng thêm ưu đãi, thậm chí Vương Khả không kiếm lời một phân tiền nào!
Người kia cung kính nói.
Thần sắc Tam thái tử càng thêm phần cổ quái.
- U Nguyệt, Tây Môn Tĩnh cũng ở Âm Bắc tiên trấn kia?
Tam thái tử trầm giọng nói.
- Vâng!
Người kia cung kính đáp.
~ Tam thái tử, chúng ta có cần làm gì không?
Lại một tên thuộc hạ hiếu kỳ hỏi.
Tam thái tử híp mắt nhìn về phương xa, một lúc sau mới lắc đầu nói:
- Thù giữa ta và Vương Khả, quay đầu lại tính, trước phải tìm được Quỷ Thần Kiếm cái đã!
- Nhưng mà, Quỷ Thần Kiếm ở trong tay Hoàng Thiên Phong, Hoàng Thiên Phong lại là Võ Thần Cảnh, e là chúng ta... !
Tên thuộc hạ kia lo lắng nói.
- Vương Khả còn dám đến, bản thái tử há lại sợ sệt? Yên tâm, dưới chân núi Âm Sơn có quân Đại Thiện đồn trú, chờ chúng ta tìm được Hoàng Thiên Phong, các ngươi liền xuống núi thỉnh mời trú quân đến tru sát Hoàng Thiên Phong. Quân đội có quân trận, dù là Võ Thần Cảnh cũng không chống được!
Tam thái tử trầm giọng nói.
- Vâng!
Người kia cung kính nói.
- Nhưng mà, chúng ta nên tin tưởng bức chân dung nào?
Người vừa nãy lại hiếu kỳ hỏi tiếp.
Dứt lời, chúng nhân đồng loạt nhìn về phía bức chân dung trong tay Tam thái tử, trong bức chân dung còn có ghi chú “thiên hạ đệ nhất mỹ nam”.
- Đây là Hoàng Thiên Phong mà Vương Khả đang tìm!
Người kia nói.
Ở bên cạnh, lại một người khác lấy ra một bức họa:
- Đây là chân dung Hoàng Thiên Phong mà Trình Bạch Xuyên đưa cho tam thái tử!
Chỉ thấy, dung mạo Hoàng Thiên Phong trong tay người kia giống hệt Hoàng trấn trưởng Âm Bắc tiên trấn, bất đồng duy nhất chỉ là, Hoàng trấn trưởng là đầu trọc độc nhãn long, trong khi người trong chân dung trước mắt lại chỉ có mỗi đầu trọc, hai mắt vẫn còn nguyên.
Hai tên Hoàng Thiên Phong hoàn toàn khác biệt, khiến đám người Tam thái tử trầm mặc một lúc lâu.
Hai bức chân dung Trình Bạch Xuyên đưa cho Vương Khả, Tam thái tử lại không hề giống nhau, mẹ nó, sao lại thế này?
- Cả hai đều tìm!
Tam thái tử trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám thuộc hạ đồng thanh ứng tiếng.
- Âm Sơn này, mấy năm trước các ngươi cũng từng tới tham chiến qua, chắc đều quen thuộc chứ hả?
Tam thái tử trầm giọng nói.
- Vâng, lúc trước khi đại chiến chính ma kịch liệt nhất, đột nhiên có yêu thú xông vào chiến trường, trận chiến kia đúng là thảm liệt, mặt đông là nơi yêu thú vọt tới, thuộc hạ thấy sương mù mặt đông quá lớn, tựa hồ chưa ai tới điều tra qua, hay là... !
Tên thuộc hạ kia nhẹ giọng đề nghị.
- Đi thôi!
Tam thái tử trầm giọng nói.
Lập tức, cả đám lao vút về hướng đông, khu vực có sương mù càng lớn.
Âm Bắc tiên trấn! Trong bao gian một khách sạn.
- Quý khách, hiện tại đầu bếp đều bận việc, tạm thời không có món nóng, phiền quý khách dùng tạm chút món nguội và rượu này!
Một lão đầu bưng lên rượu và mấy món ăn nguội cho hai bàn gồm một đám người đội nón lá.
- Lão đầu, sao khách sạn này của ngươi chỉ có chút ít người già và trẻ nhỏ thế này? Thậm chí trên đường cũng chẳng bắt gặp bóng dáng người trưởng thành nào cả? Tiên trấn các ngươi toàn là người già và trẻ nhỏ à?
Một tên đội nón lá trầm giọng nói.