Vương Khả giận nói.
- Đợi sau này chúng ta thành thân, chúng ta lại... !
Nét mặt U Nguyệt công chúa lập tức đỏ bừng.
- Không được, không được, ta phải thử xem, cái Thủy Tỉnh Thần Cầu này đến cùng có thể ngăn cản tới mức nào? Mẹ nó, bạn gái của ta, ta đều không thể đụng? Thế không phải gài người thì là gì? À không, đây là gài con rể!
Vương Khả trừng mắt giận nói.
Dứt lời, Vương Khả nắm lấy tay U Nguyệt, định ôm một cái.
Oanh!
Thủy Tinh Thần Cầu lần nữa toát ra từ trong người U Nguyệt, Vương Khả lại lần nữa bị đánh bay.
- AI - Vương Khả, ngươi lại kẹt trong tường?
- Không được, tiếp tục, ta không tin, lần này ta không vươn đầu lưỡi!
Oanh!
AI - Vương Khả, ngươi lại kẹt trong tường!
- Mẹ kiếp, ta không tin, ta không tin, lại đến, lại đến!
Oanh! AI Oanh! AI Vương Khả bận rộn suốt một buổi tối, quần áo toàn thân rách tung toé, mặt đen như đáy nồi, cuối cùng được ra một kết quả khiến người tuyệt vọng.
- Chỉ có thể nắm nắm tay? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì! Chính ngươi đi ra lãng đến tận trời, ta lại chỉ có thể nắm tay bạn gái?
Ngươi đúng là không muốn mặt! Phi!
Vương Khả tức đến giậm chân, hung hăng mắng nói.
Ú Nguyệt công chúa ở bên không ngừng che miệng cười.
Âm Bắc tiên trấn, đại trạch nhà trấn trưởng!
Hoàng trấn trưởng ngồi trong một nhà thuỷ tạ, lạnh lùng nhìn sân viện cách đó không xa.
- Ma Thần, không biết tại sao mà Ma Thần lại phẫn nộ đến vậy?
Một tên gia định tò mò hỏi.
- Có thể khiến ta tức giận, còn ai vào đây được nữa? Cái đứa thần kinh Vương Khả kia! Mẹ nó, đêm qua, hắn và U Nguyệt công chúa hẹn hò, hẹn hò thì cứ hẹn hò thôi, lại bắt ta giữ cửa giúp hắn?
Khốn khiếp, hắn tưởng mình là ai? Ở Đại Ác hoàng triều, đứa nào dám bất kính với ta như vậy? Lão tử chính là Ma Thần, lại phải đi canh cửa giúp bọn hắn hẹn hò? Sao hắn không chết quách đi cho xong!
Hoàng trấn trưởng trừng mắt hùng hùng hổ hổ nói.
Cơ mặt mấy tên gia đinh phía đối diện đều co quắp cả lại. Đúng thật, vợ chồng nhà ai chung một phòng, lại dám để Ma Thần đứng ngoài canh cổng? Mẹ nó, đấy thuần túy là thọ tỉnh uống thạch tín, chán sống!
- Tối hôm qua, trong tiểu viện kia có Âm Chướng Trận ngăn cách thần thức, Vương Khả còn dùng thêm sương mù che đậy không cho chúng ta thấy được bên trong, chỉ nghe được từng hồi tiếng rền vang từ bên trong vọng lại, ngoài ra thỉnh thoảng Vương Khả còn gào lên thảm thiết. Cái này... cái này.... U Nguyệt công chúa nhìn có vẻ nhã nhặn, không ngờ lại có khía cạnh cuồng dã như vậy!
Một tên gia đinh kinh thán nói.
Chúng nhân cùng quay đầu nhìn tên gia đỉnh kia, sau đó lại nhìn thần sắc lúc xanh lúc trắng vì giận dữ của Hoàng trấn trưởng. Mẹ nó, ai tối qua nghe được Vương Khả rên la biến thái như vậy mà không phẫn nộ mới lạ.
- Lão bát, sáng hôm nay ngươi tới tiểu viện đưa đồ ăn cho Vương Khả, ngươi nhìn thấy cái gì?
Lại một tên gia đỉnh hỏi.
- Ta nhìn thấy cái gì? Mấy đoạn tường tiểu viện đổ sụp, hoa viên biến thành một mảnh lang tạ, giả sơn tanh bành hết cả!
Một tên gia đinh trong đám nói.
- Chậc, tình hình chiến đấu đêm qua dữ dội vậy cả, hoa viên lang tạ.... tường viện đổ sụp, Vương Khả kêu thét, đây rốt cuộc là... !
Đám gia đỉnh nghe mà không khỏi tròn mắt.
- Khó trách một tên tiểu tử mới vào Nguyên Anh Cảnh như Vương Khả lại có thể chiếm được trái tìm công chúa Đại Thiện công chúa, không có bản sự nhất định thì sao mà làm được. Chậc chậc, đúng là người phi phàm tất có chỗ phi phàm!
Lại một tên gia đỉnh cảm thán nói.
Nhất thời, trong nhà thuỷ tạ, bắt đầu từ Hoàng trấn trưởng, cả đám bỗng chợt sa vào trầm mặc.
Chúng nhân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là Hoàng trấn trưởng đánh vỡ thỉnh lặng:
- Ta bảo các ngươi điều tra Vương Khả, các ngươi tra được thế nào rồi?
- Thuộc hạ đi qua Thập Vạn Đại Sơn một chuyến, lại điều tới tư liệu liên quan tới Vương Khả từ Thám Tử Xứ ở Đại Ác hoàng triều, về phần tư liệu trong thời gian Vương Khả đến Thiện Thần Đô làm quan thì còn cần một chút thời gian mới có thể điều tới!
Có gia đỉnh lập tức tiến lại đưa ra một phần tư liệu.
- Ồ? Dày thế này cơ à? Còn chia làm hai phần? Chính đạo thiên?
Ma đạo thiên?
Hoàng trấn trưởng sửng sốt.
- Đúng vậy, tên Vương Khả này quả thực là một truyền kỳ ở Thập Vạn Đại Sơn, lúc trước hắn đúng thật không thổi. Hắn có sức ảnh hưởng cực khổng lồ ở Thập Vạn Đại Sơn, chính đạo lấy hắn làm đầu, như thiên lôi sai đâu đánh đó, còn ma đạo, Ma Thần, chắc ngươi cũng biết Thái Âm Ma Giáo, Vương Khả chính là Thần Long giáo chủ ở Thái Âm Ma Giáo!
Tên gia đinh kia thần tình cổ quái nói.
- Cái gì, sao lại thế được? Vương Khả không phải quan viên chính tam phẩm của Đại Thiện hoàng triều, không phải là người chính đạo ư? Sao hắn còn là giáo chủ ma giáo?
Hoàng trấn trưởng trừng mắt nói.
- Đúng vậy! Nghe nói là nằm vùng!
Gia định kia nói tiếp.
- Nằm vùng? Nằm vùng leo đến tận giáo chủ Ma giáo mà không ai phát hiện? Rốt cuộc hắn là đệ tử chính đạo hay là đệ tử ma đạo?
Hoàng trấn trưởng quát hỏi.
- Không... không biết, hình như là ma đạo!
Gia định kia ấp úng nói.
Hoàng trấn trưởng giương mắt nhìn gia đỉnh kia:
- Không biết? Cái này mà còn có thể không biết?
- Đúng vậy, theo như lời người đưa tư liệu cho ta thì là, Vương Khả nằm vùng, là quang minh chính đại nằm vùng!
Gia định kia nói.
- Quang minh chính đại? Còn có thể nằm vùng? Ngươi đang kể chuyện tiếu lâm cho ta nghe đấy hả? Không lẽ, trước khi đi nằm vùng còn phải cao giọng hô một tiếng, nói ta là nằm vùng nữa chắc?
Hoàng trấn trưởng trừng mắt cả giận nói.
- Ách, đại loại là thết Gia đỉnh kia sắc mặt cổ quái nói.
Hoàng trấn trưởng và chúng gia đỉnh đều nhìn chằm chằm tên gia đinh được phái đi thu thập tư liệu kia, ngươi điên rồi, nói bậy bạ gì đấy?
Hoàng trấn trưởng hung hăng trừng mắt nhìn gia đỉnh kia, nếu không phải là tâm phúc theo ta nhiều năm, có tin ta quất chết ngươi ngay bây giờ không?
- Ma Thần, ngài trước nhìn tài liệu đi đã!
Gia đỉnh kia cười khổ nói.
Hoàng trấn trưởng đành ôm theo nghi hoặc đọc xấp tư liệu trước mắt.