- Tạm thời khoan động thủ, trước tra rõ ràng cho ta, vì sao Vương Khả biết được ta đang ở Âm Sơn, hắn tới tìm ta làm gì?
Ngoài ra, tra luôn cả Thập Vạn Đại Sơn, xem đứa điên Vương Khả này chui ra từ đâu?
Hoàng trấn trưởng hít sâu một hơi nói.
- Vâng!
Gia đinh kia ứng tiếng.
Sau đó vung tay lên, đám gia đỉnh quanh bốn phía vốn chuẩn bị động thủ lập tức thả lỏng, không còn án tay lên chuôi kiếm.
Bên ngoài cửa chính, Tây Môn Tĩnh sửng sốt nhìn cảnh tượng náo nhiệt như tết trước mắt, lại thấy sát trận bốn phía chợt hủy đi, Tây Môn Tĩnh không khỏi ngây người mất một lúc.
- Đám tà ma này, sao không động thủ? Tại sao? Các ngươi động thủ đi! Các ngươi thịt Vương Khả, chẳng phải là xong hết mọi chuyện? Mẹ nó!
Tây Môn Tĩnh phiền muộn lẩm nhẩm.
Trong lòng rất là bực bội, thế mà tên Vương Khả này lại chẳng bị sao cả, không đúng a!
- Lão Hoàng, ta thấy con người ngươi không sai, nhà lại lớn, đoạn thời gian này, chúng nhân đi tìm Hoàng Thiên Phong, nhất định sẽ có vô số tin tức báo cáo tới ta, ta lại có quá nhiều chuyện cần phải xử lý, nên là muốn mượn chỗ này của ngươi ở tạm. Sân viện bên kia hình như không có ai, tạm thời ta ở đấy cũng được! Mặc kệ các ngươi có tìm được Hoàng Thiên Phong hay không, nhóm lâm sản dược liệu đầu tiên các ngươi đưa lên, ta đều không kiếm lời! Xem như tiền thuê sân viện này của ngươi!
Thấy Hoàng trấn trưởng định rời đi, Vương Khả lập tức quay sang đẻ nghị nói.
Nét mặt Hoàng trấn trưởng cứng lại:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi còn muốn ở lại nhà ta?
Con mẹ nó, vừa rồi ta không truy cứu ngươi, ngươi lại được voi đòi tiên? Thật tưởng ta chỉ là trấn trưởng bình thường mặc cho ngươi nắn bóp. Không kiếm lời một phân tiền từ ta? Ngươi tuyên bố hùng hồn như vậy, là muốn ta dập đầu cảm tạ ngươi chắc?
- Trưởng trấn, Vương đại nhân ở lại nhà ngươi, đó là vinh hạnh!
- Đúng vậy, vạn nhất chúng ta không tìm thấy Hoàng Thiên Phong, lô hàng lâm sản dược liệu thu mua đầu tiên, Vương đại nhân đều không lấy lời, thế là đại phát từ bi rồi!
- Trưởng trấn, không phải ta nói ngươi, ngươi chẳng có chút ánh mắt nào cả, sống thì phải biết điều chứ!
- Đúng đúng, nếu Vương đại nhân mà ở lại nhà ta, đừng nói sân viện không người kia, dù có phải nhường toàn bộ nhà ta đều nguyện ý!
- Trấn trưởng, hay là ngươi bảo người nhà ngươi tới nhà ta ở tạm, nhường toàn bộ nơi này cho Vương đại nhân!
- Đúng đúng, vì đại nghiệp làm giàu của toàn trấn chúng ta, trấn trưởng, ngươi chịu khó hi sinh chút!
Đám gia chủ tiên trấn không ngừng nói giúp Vương Khả, cơ mặt Hoàng trấn trưởng co rúm cả lại, mẹ nó, Vương Khả bị điên, các ngươi cũng bị điên?
Dù thần sắc Hoàng trấn trưởng đầy vẻ không tình nguyện, nhưng, người toàn trấn sắp phun nước bọt dìm chết hắn, cuối cùng hắn đành phải để Vương Khả ở tạm trong nhà mình.
Thế là, nhà Hoàng trấn trưởng càng thêm phần náo nhiệt.
Trước kia là cửa nẻo vắng tanh, không người lai vãng, giờ thì ngày ngày đều có khách tới bái kiến.
Không phải các đại gia chủ trong tiên trấn đến bẩm báo tình hình tìm kiếm ở Âm Sơn, thì là yêu thú được móc nối tìm đến nương nhờ, nguyên một đám yêu thú tìm đến, cung kính đứng chờ bên ngoài tiểu viện Vương Khả đang ở, khiến Hoàng trấn trưởng và chúng gia đinh nhìn mà bực bội không thôi.
Thế này là thế nào? Không gian thanh tịnh của chúng ta đã một đi không trở lại?
Chân dung Hoàng Thiên Phong bị lột xuống, chân dung nữ tử treo trước đó cũng bị Hoàng trấn trưởng rút đi.
Bên ngoài tiểu viện Vương Khả đang ở có một ao nước nhỏ, nơi đây giả sơn san sát, hiển nhiên là được kiến tạo rất công phu.
Vương Khả đuổi đi Tây Môn Tĩnh, không cho người khác quấy rầy, cùng U Nguyệt công chúa chìm đắm trong thế giới hai người ở chỗ này.
Hai người ngồi bên hồ nước, hồi ức lại quãng thời gian chia xa.
- U Nguyệt, chia xa quá lâu khiến ta rất nhớ, đã lâu không hôn ngươi, lại đây, chúng ta ôn tập một cái!
Vương Khả vòng tay ôm lấy U Nguyệt công chúa.
- Đừng, nơi này có người!
U Nguyệt công chúa đỏ mặt lên, nửa kháng cự nửa mời chào.
- Không sao đâu, bốn phía được ta dùng Âm Chướng Trận ngăn cách, còn nữa, vừa rồi ta đã thông tri lão Hoàng, để hắn giúp ta canh chừng, quanh đây khẳng định không có ai, nơi này là thế giới riêng của hai chúng ta, lại đây, hôn một cái!
Vương Khả kích động nhào về phía U Nguyệt công chúa.
U Nguyệt công chúa nhắm mắt lại, mặt thẹn đến đỏ bừng.
Ngay lúc Vương Khả ôm lấy U Nguyệt công chúa, miệng sắp hôn lên, đột nhiên, ngoài thân U Nguyệt công chúa toát ra một vệt kim quang, khoảnh khắc kim quang bộc phát, tựa như có một chiếc lồng thủy tỉnh hiện ra, càng biến càng lớn, nháy mắt liền đã đụng tới Vương Khả.
Oanh!
Vương Khả bị lồng thủy tinh bất thần nện bay.
- AI Cái gì thế này?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Hôn một cái mà thôi, sao ta lại bị đánh bay?
Bành!
Vương Khả nện lên vách tường gần đó, cả người lõm vào trong, lông thủy tỉnh khổng lồ lại vẫn cứ chắn sừng sững trước mặt, mặt và lưỡi Vương Khả đều bị lồng thủy tỉnh ép cho biến hình.
- A, Vương Khả, ta quên rồi, trước khi đi cha ta đã luyện pháp bảo hắn vào trong người ta, pháp bảo đó hình như kêu là Thủy Tinh Thần Cầu, nói có thể tự động hộ chủ, bảo hộ an toàn cho ta!
Ú Nguyệt công chúa cả kinh kêu lên.
Khoảnh khắc U Nguyệt công chúa đứng dậy, nháy mắt lồng thủy tinh liền thu lại, rút về trong cơ thể U Nguyệt công chúa.
Cả người Vương Khả bị vùi trong bức tường, tròn mắt nhìn U Nguyệt kinh hoảng chạy tới.
- Vương Khả, ngươi không sao chứ?
U Nguyệt công chúa lo lắng nói.
Trên mặt Vương Khả hiện đầy bi phẫn:
- Khương Hoàng, ngươi không muốn mặt!
- Vương Khả, ngươi mắng ta cha làm gì?
Ú Nguyệt công chúa nhíu mày nói.
- Ta mắng hắn còn là nhẹ, dựa vào cái gì? Mẹ nó chứ, ngươi chính là bạn gái ta, thế là hôn một cái đều không cho, đây là chuyện mà con người có thể làm ra được ư? Hắn là cha ngươi thì ghê lắm chắc! Ta hôn bạn gái mình cũng không chơ?
Vương Khả trừng mắt bi phẫn nói.
Ú Nguyệt công chúa khẽ cười:
- Đáng đời, ai bảo ngươi có ý xấu!
- Ý xấu cái gì, chính hắn ở bên ngoài tứ xứ liệp diễm, trong khi đến cả bạn gái công khai cũng không cho ta hôn, đây là chuyện người làm ra được ư? Hắn đang áp dụng tiêu chuẩn kép, không muốn mặt!