- Cùng là người đi ra từ tiên trấn, ta đi tới bước hôm nay tiêu tốn mất mười năm, các ngươi thì sao?
Vương Khả nhìn đám gia chủ, nói.
Chúng gia chủ há hốc mồm, ngươi, ngươi nói thật? Mười năm trước ngươi chỉ là Tiên Thiên Cảnh? Ngươi cũng xuất thân từ tiên trấn?
- Điều ta muốn nói với các ngươi chính là, làm người có thể sợ nghèo, nhưng phải có mục tiêu, phải có phương hướng, bằng không, cả đời ngươi chỉ biết đảo quanh một chỗ, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được. Ngươi không cố gắng, con cái các ngươi liền cũng phải chịu khổ theo. Nếu ngươi tìm được đúng phương hướng, ngươi liền có thể bay thẳng lên chín tầng mây! Vào ở trong thành đã tính là gì? Muốn ở thì phải vào ở tận trong Thiện Thần Đôi!
Vương Khả cao giọng nói.
Diễn giảng của Vương Khả khiến đám trú dân không ngừng nuốt nước bọt khan, trong lòng kích động không thôi.
- Nhưng mà..., phương hướng của chúng ta ở chỗ nào?
Một tên gia chủ nhíu mày hỏi.
- Vị huynh đài này hỏi rất hay, phương hướng của các ngươi ở đâu? Phương hướng của các ngươi sao các ngươi lại hỏi ta, các ngươi hẳn phải hỏi chính bản thân mình? Các ngươi có cái gì?
Cầu người không bằng cầu mình, chỉ có bản thân cường đại, mới có thể sáng tạo tương lai tốt đẹp!
Vương Khả nói.
- Chúng ta? Chúng ta chỉ phụ trách thu một ít lâm sản, một ít được liệu, đánh bắt một ít yêu thú, sau đó tới trong thành bán cho các cửa hàng lớn, chúng ta chỉ biết đi săn và hái thuốc! Hơn nữa, lâm sản, dược liệu chúng ta cầm ra bán ở trong thành đều sẽ bị các cửa hàng lớn ép giá!
Một tên gia chủ nhíu mày nói.
- Ép giá? Ép tới mức nào?
Vương Khả hỏi.
- Ta nghe ngóng được, các cửa hàng lớn thu mua lâm sản, được liệu của chúng ta dường như sớm có thống nhất với nhau, giá cả đặt mua rất thấp, bọn họ thu hàng sau đó bán đi với giá gấp năm lần giá mua vào!
Một tên gia chủ tiếp lời.
~ Nói cách khác, lâm sản dược liệu của các ngươi chỉ bán được hai thành giá cả thực tế? Với giá như vậy, làm sao các ngươi có thể giàu lên được?
Vương Khả hỏi.
- Chúng ta cũng rất đành chịu, những thương gia kia nói, bọn họ không thiếu nguồn hàng, tiên trấn chúng ta không bán, tiên trấn khác cũng sẽ bán cho bọn họ. Chúng ta lại không được phép tự mình bán hàng ở trong thành, những thương gia kia còn nói, bọn họ phải chi phí tổn rất cao, phải đánh điểm lo lót các nơi, vậy nên chỉ có thể cho chúng ta hai thành giá thực tế. Chỉ có Hoàng trấn trưởng thần thông quảng đại, quen biết một ít thương gia, mới có thể bán với giá ba thành. Nhờ có Hoàng trấn trưởng đứng ra giao thiệp, cho nên mấy chục năm này, chúng ta đều tôn hắn làm Hoàng trấn trưởng! Tất cả mọi người đều thông qua Hoàng trấn trưởng để bán ra lâm sản dược liệu!
Một tên gia chủ nói tiếp.
- Ai, vậy mới nói, đám người các ngươi vĩnh viễn chỉ có thể ở trong tiên trấn này, vĩnh viễn không cách nào đột phá đẳng cấp giai tầng, vĩnh viễn chỉ có thể mang theo người nhà chịu khổ ở đây. Người nhà tu hành không có tài nguyên linh thạch, chỉ có thể bí quá hoá liều, đi buôn lậu hàng cấm, sau đó bị ghi vào hồ sơ, chờ đến lúc đại nhân vật mặt trên cần dê thế tội, liền bị bắt lại “nhân chứng vật chứng đủ cả, không chối đi đâu được”, sau đó sẽ là cảnh nhà tan cửa nát, vợ con ly tán, ai!
Vương Khả thở dài nói.
Nghe Vương Khả nói đến đây, đám gia chủ không khỏi phiền muộn, nghẹn ngào không thốt được nên lời.
Cuộc sống không dễ dàng, càng là tầng dưới chót, cuộc sống lại càng gian nan. Nhưng mà, chúng ta căn bản hết cách, căn bản không có tia hi vọng nào cải!
- Vương đại nhân, còn mong ngươi chỉ con đường sáng!
Một tên gia chủ đột nhiên mở miệng nói.
Lập tức, đám trú dân đều nhìn Vương Khả.
- Thôi, hôm nay ta tới Âm Bắc tiên trấn, cũng tính là có duyên phận với các ngươi. Vừa nãy có nói đưa cho các ngươi một phần đại lễ, giờ bản quan liền tặng các ngươi một phen cơ hội!
Vương Khả mở miệng nói.
- Vương đại nhân, mời nói!
- Bản quan mở phân bộ công ty Thần Vương ở Thiện Thần Đô, dưới cờ sẽ có một nơi siêu thị Thần Vương. Siêu thị Thần Vương phân chia thương phẩm thành ba cấp, cao trung thấp, cho phép thương gia các nơi đến buôn bán. Giờ ta sẽ cho các ngươi một suất danh ngạch!
Vương Khả nói.
- Vương gia chủ, vậy lâm sản dược liệu của tiên trấn chúng ta bày bán ở siêu thị Thần Vương gì kia sẽ có giá nhập hàng thế nào?
Một tên gia chủ hỏi.
- Giá cả? Chính các ngươi định, siêu thị Thần Vương siêu thị chỉ trích hoa hồng trên doanh thu!
Vương Khả nói.
- Giá cả chính chúng ta định?
Đám trú dân kinh ngạc nói.
- Không sai, một thành hoa hồng là phí dụng nhân công, một thành hoa hồng còn lại là tiền lãi của siêu thị Thân Vương!
Vương Khả giải thích nói.
- Vậy, lâm sản dược liệu của tiên trấn chúng ta, ngài nuốt trôi được hết không?
Một tên gia chủ hiếu kỳ nói.
Vương Khả khinh thường nói:
- Chút lâm sản dược liệu đó của các ngươi đã tính là gì, có một trăm Âm Bắc tiên trấn đều không đủ cho chúng ta bán! Chỉ riêng Thập Vạn Đại Sơn cũng đủ ăn hết toàn bộ thương phẩm của các ngươi, huống hồ là Thiện Thần Đô! Ngươi còn lo lắng chuyện này?
- Không, không lo lắng, chỉ là, Vương đại nhân, nếu chúng ta bán hàng ở siêu thị Thần Vương, phí hoa hồng sẽ là bao nhiêu?
Một tên gia chủ hỏi.
- Thế này đi, ta thu bốn thành phí hoa hồng, tính là bồi tội vì vừa nãy đã hiểu lầm ầm Bắc tiên trấn các ngươi!
Vương Khả nói.
- Thu bốn thành, vậy chẳng phải chúng ta kiếm được gấp đôi so với để cho Hoàng trấn trưởng giao thiệp như trước kia?
Đám gia chủ kích động kêu lên.
- Thế đã tính là gì? Các ngươi nhìn bức chân dung này cho kỹ, người trong chân dung là Hoàng Thiên Phong, lúc này hắn đang ẩn núp ở quanh Âm Sơn, nếu các ngươi tìm được Hoàng Thiên Phong, ta toàn miễn phí dụng cho các ngươi, chỉ thu một thành phí vận hành, những khoản khác đều trả lại hết!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Cái gì? Chỉ cần tìm được tên Hoàng Thiên Phong này, ngươi không kiếm lời một phân tiền từ chúng ta?
Một tên gia chủ kinh ngạc thốt lên.
- Hoàng Thiên Phong rất nguy hiểm, ta không yêu cầu các ngươi làm gì với hắn cả, chỉ cần tìm được người, thu nhập của các ngươi sẽ tăng lên gấp ba so với trước đây. Gấp ba là như thế nào?