- Được rồi, các ngươi ngồi đợi ở đây, đừng dọa cư dân Âm Bắc tiên trấn, ta còn có lời muốn nói với Hoàng trấn trưởng và các vị trú dân tiên trấn!
Vương Khả mở miệng nói.
- Vâng!
Đám Yêu Vương lập tức thối lui sang một bên.
Nét mặt Hoàng trấn trưởng cứng lại, chuyện gì nữa đây? Ngươi chập chờn đám súc sinh này xong rồi, còn muốn đến lừa phỉnh chúng ta?
- Hoàng trấn trưởng, cả các vị trú dân Âm Bắc tiên trấn nữa!
Thật ra, trước khi đến Âm Bắc tiên trấn ta đã có được hiểu biết đại khái đối với tiên trấn các ngươi!
Vương Khả hít sâu một hơi rồi nói.
- Ngươi hiểu biết chúng ta?
Hoàng trấn trưởng nhíu mày hỏi lại.
- Không sai, dù sao cũng là tới để điều tra phản loạn, nếu đã tới, sao ta có thể không sớm làm công tác tiền trạm được?
Vương Khả trầm giọng nói.
Ngoài cửa lớn, Tây Môn Tĩnh trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi sớm thăm dò qua Âm Bắc tiên trấn, ngươi thổi da trâu gì đấy, đoạn thời gian này chúng ta một mực ở chung, ngươi thăm dò qua lúc nào?
Hoàng trấn trưởng cũng thần tình cổ quái nói:
- Ngươi điều tra qua chúng ta?
Ngươi điều tra kiểu gì mà Yêu Vương chỉ tùy tiện nói mấy câu, ngươi liền xác minh bọn hắn thanh bạch?
Vương Khả lại hờ hững nói:
- Những cái đó không quan trọng, quan trọng là, chứng kiến tình trạng sinh tồn của Âm Bắc tiên trấn các ngươi, ta cảm thấy các ngươi thực sự rất đáng thương!
- Ta đáng thương?
Hoàng trấn trưởng hung hăng trừng nhìn Vương Khả.
Mặt đám gia định cũng dài ra như cá ngão, trú dân tiên trấn quanh bốn phía thì điều lộ vẻ khó hiểu.
- Ta nghe nói, thu nhập của tiên trấn các ngươi chủ yếu dựa vào lâm sản xung quanh đây? Ngoài ra còn có buôn lậu một ít hàng cấm từ Đại Ác hoàng triều?
Vương Khả nhớ lại lời kể của Trương Chính Đạo lúc trước.
- Đại nhân, không có, chúng ta không buôn lậu hàng từ Đại Ác hoàng triều!
Đám gia chủ lập tức biến sắc kêu lên.
Chuyện này làm sao có thể lộ ra được, lộ ra để rớt đầu à?
- Các ngươi không cần giải thích với ta, ta không chịu trách nhiệm về những chuyện này. Ta chỉ là thấy qua trong hồ sơ hình bộ thôi, mấy năm nay các ngươi buôn lậu cái gì, tiêu thụ hàng ở đâu, nhà dưới là ai, kỳ thật ở hình bộ đều có ghi chép cụ thể!
Vương Khả lắc đầu nói.
- Cái gì? Hình bộ?
Đám gia chủ cả kinh kêu lên.
Tiên trấn tiếp giáp hai nước, lên núi kiếm ăn, thuận tiện cuốn theo một số thứ, chuyện này rất bình thường, làm sao hình bộ cũng quản? Chúng ta bị ghi lại?
- Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, ta là lễ bộ thị lang, không quản chuyện hình bộ, người nhắm đến các nơi đại tiên trấn biên cảnh là hình bộ Tào Hùng chứ không phải ta. Tào Hùng nắm lấy đằng chuôi của các đại tiên trấn, bình thường không dùng đến, đến lúc muốn hại người mới sẽ cầm ra, các ngươi đừng quá lo lắng!
Vương Khả an ủi nói.
Lời an ủi này không nói còn đỡ, vừa nói ra, ai nấy lại càng sợ.
Những đằng chuôi này, đến lúc hại người mới sẽ dùng? Đợi lúc dùng, chẳng phải chúng ta sẽ bị diệt tộc?
- Nếu mọi người đã nói bản thân không buôn lậu, vậy thì không có gì phải lo lắng cả! Đương nhiên, nếu thật buôn lậu, lại vẫn lăn lộn trong trấn nhỏ này, thế thì đáng thương quá!
Vương Khả trấn an nói.
- Đại nhân, lời này của ngươi có ý gì?
Một tên gia chủ nhíu mày hỏi.
- Bản quan vốn cũng xuất thân từ tiên trấn trong Thập Vạn Đại Sơn. Nhưng phải đến khi đi ra Thập Vạn Đại Sơn ta mới hiểu, tiên trấn bên ngoài khác với tiên trấn bên trong thế nào. Trong Thập Vạn Đại Sơn không có mấy yêu thú, thế nên tiên trấn tính là tương đối an toàn, nhưng ngoài Thập Vạn Đại Sơn thì sao? Tiên trấn lại là nơi cực không an toàn, chẳng những có yêu thú đến đánh lén, một khi tà ma xâm lấn, đối tượng xui xẻo đầu tiên cũng là tiên trấn. Thường thường chỉ cần là người có tiền, đa phần đều kéo nhau vào trong thành trì, thành trì có thể chống lại đủ loại tai nạn, đồng thời còn có quân đội bảo hộ an toàn!
Vương Khả nói.
Đám gia chủ không khỏi cười khổ:
- Thành trì đúng là rất tốt, có Tụ Linh Trận khổng lồ, có đủ loại thương phẩm, có thị vệ canh phòng trị an, có tường thành, quân đội bảo hộ, những thứ đó chúng ta đều biết, nhưng mà, giá nhà đất trong thành đắt quá!
- Đúng vậy, chúng ta chỉ là tiểu gia tộc bình thường, miễn cưỡng bước vào tu tiên giới đã không sai, còn có thể hi vọng xa vời gì nữa?
- Người mạnh nhất trên trấn chúng ta chỉ là Kim Đan Cảnh, Kim Đan Cảnh miễn cưỡng có thể chiếu cố bản thân, có thể vào thành sinh hoạt, nhưng chúng ta còn có gia đình... !
Đám gia chủ cười khổ nói.
- Tổng kết một câu, chính là các ngươi quá nghèo!
Vương Khả nói.
Mặc dù đám gia chủ không nguyện thừa nhận, nhưng chỉ có thể đắng chát gật đầu. Có tiền, ai nguyện ý ở trong rừng núi hoang vu, đến cả một cửa hàng mua pháp bảo cho nên hồn cũng không có.
- Hoàng trấn trưởng, ngươi xem ta nói đúng hay không? Dù ngươi là trấn trưởng, dẫn dắt người nhà đến ở trong tiên trấn này, nhưng vẫn không thể chối bỏ một vấn đề, ngươi quá nghèo!
Vương Khả nhìn Hoàng trấn trưởng nói.
Cơ mặt Hoàng trấn trưởng co quắp cả lại, mặc dù ngoài miệng không lên tiếng, trong lòng lại không ngừng mắng to “mẹ nó, ngươi mới nghẻo”.
- Các ngươi nhìn xem, Hoàng trấn trưởng không lên tiếng, nhất định là bị ta nói trúng tâm sựt Vương Khả nói.
Hoàng trấn trưởng:
=2 - Vấn đề bây giở là, cùng sinh ra ở trên đời, vì sao người khác có thể có tiền ở lại trong thành, trong khi các ngươi không tiền chỉ có thể sống ở ngoài thành?
Vương Khả nhìn chúng nhân, hỏi nói.
Chúng nhân:
— ai - Có thể các ngươi chưa từng nghe qua sự tích về Vương Khả ta, nhưng, đám Yêu Vương ở đây lại biết rất rõ. Mười năm trước, ta cũng sinh sống trong một tiểu tiên trấn tên là Chu Tiên Trấn.
Khi đó ta chỉ có tu vi Tiên Thiên Cảnh, nhưng hôm nay, sau mười năm thì thế nào? Ta thành là đại quan tam phẩm Đại Thiện hoàng triều, công ty dưới tay ta có giá trị vốn hóa lên tới mấy chục ức! Công ty Thần Vương do ta thành lập càng là trải rộng khắp Thập Vạn Đại Sơn, hiện tại chính đang mở đến Thiện Thần Đô, mua lại một lô đất rộng mênh mông, chiến tướng Chiến Thần Điện cũng cầm tiền làm việc cho ta, ngày ngày giúp ta giám sát quá trình kiến thiết khu sản nghiệp công ty Thần Vương!