- Lần này ta giúp các ngươi cầu tình, nhưng lần sau, không biết các ngươi còn may mắn được như thế nữa không!
Vương Khả lắc đầu than thở.
Quần yêu nghe lời này của Vương Khả, bất giác nhận ra, cuộc sống của mình tựa hồ đúng là rất thảm.
- Chiếm núi làm vua, cuối cùng không phải kế lâu dài, cướp bóc nhỏ yếu, các ngươi không kiếm được bao nhiêu, hơi không cẩn thận cướp bóc đến quan lại quyền quý, các ngươi liền gặp phải tai hoạ ngập đầu. Ngày ngày vì chút lợi nhỏ mà bôn ba, không biết lưỡi đao tử vong sẽ rơi lên cổ lúc nào, các ngươi nói xem, các ngươi có thảm hay không!
Vương Khả hỏi.
Quần yêu:
= sai Bị ngươi nói như thế, vấn đề đã không còn là thảm hay không nữa rồi. Đây là được bữa nay lo bữa mai, tạm bợ cầu sinh.
- Các ngươi lại nhìn đâm thủ hạ dưới trướng ta, Xà Vương, Thử Vương. Trước đây ít năm, Xà Vương còn là Kim Đan Cảnh, từ khi theo ta, cảnh giới một mực đề thăng, hiện tại đã là Nguyên Thần Cảnh. Thử Vương cũng tương tự, hắn theo ta muộn chút, chỉ được uống một ít máu Long Hoàng!
Vương Khả nói.
Quần yêu:
—. ài Cái gì gọi là “chỉ được uống một ít máu Long Hoàng” ? Đãi ngộ như thế còn chê? Chúng ta mà được nhấp một ngụm thôi, vậy cũng đã là hi vọng xa vời.
- Xà Vương, Thử Vương được ăn sung mặc sướng, giờ đang tạo lưng một phen thành tựu ở Thập Vạn Đại Sơn đã xông pha, nguyên nhân chính là bởi vì bọn hắn đi theo ta! Con người ta trước nay chưa bao giờ kỳ thị yêu thú! Chỉ cần trung thành với ta, ai nấy cũng đều sẽ có được ngày mai tốt đẹp!
Vương Khả nói tiếp.
Tâm tình đám Yêu Vương lập tức bành trướng.
- Ta khuyên các ngươi, phải suy nghĩ cho kỹ về đường ra sau này, cái xã đoàn gì đó của Thỏ Vương chỉ biết làm ba chuyện liếm máu trên lưỡi đao, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Đám Yêu Vương các ngươi đi theo hắn làm tiểu đệ, chẳng phải thành là pháo hôi, chết càng nhanh? Các ngươi không để ý tính mạng bản thân vậy à?
Vương Khả hỏi.
Quần yêu không ngừng nuốt nước bọt khan.
Không có so sánh liền không có thương hại, nhìn xem đãi ngộ của Xà Vương, Thử Vương, lại nhìn xem cảnh ngộ chính mình hiện tại? Xà Vương đi theo Vương Khả chừng mười năm, giờ đã thành thế nào, mình thì thế nào? Dù có là Thỏ Vương mà trước kia chúng ta một mực hâm mộ, so ra cũng căn bản chẳng đáng là gì. Chúng ta thì so sao được?
- Trước kia ta từng nói qua với người khác, lời này cũng đúng với các ngươi, thứ quý báu nhất chính là sinh mệnh, đối với ai cũng vậy thôi, sinh mệnh chỉ có một lần, một yêu thú thì nên tận hưởng sinh mệnh như thế nào? Chính là khi nhìn lại chuyện cũ, sẽ không bởi vì thời gian sống uổng mà hối hận, không bởi vì bản thân tầm thường vô vị mà xấu hổ. Nhưng mà, giờ các ngươi nhìn lại chính mình đi, các ngươi quay đầu nhìn lại, các ngươi có xấu hổ không?
Vương Khả chất vấn.
Đám Yêu Vương:
— gu)
Vốn chúng ta cũng chẳng xấu hổ lắm đâu, nhưng mà, nghe ngươi nói thế, sao ta cứ có cảm giác bản thân đúng thật là quá thê thảm?
- Được rồi, ta cũng không nói nhiều nữa, vừa rồi các ngươi đã chứng minh bản thân thanh bạch, bây giờ, các ngươi có thể đi về!
Quay về suy nghĩ thật kỹ lời ta nói lúc nãy, có lẽ sau này sẽ có trợ giúp đỡi với các ngươi! Đi thôi! Lần này may mà gặp được ta, lần sau chưa hẳn đã may mắn như thế nữa đâu! Dùng thời gian còn lại, hưởng thụ hạnh phúc ngắn ngủi đi!
Vương Khả phất phất tay.
Lúc này, đừng nói cư dân tiên trấn, ngay cả Hoàng trấn trưởng và chúng gia đỉnh đều tròn mắt nhìn Vương Khả. Mẹ nó, tại sao nghe ngươi nói xong, ta lại có cảm giác, đám yêu thú này mà không chịu theo ngươi thì chính là đang tự mua khổ vào người, tự đọa lạc bản thân?
- Vương Khả, lần trước ngươi nói, nguyện ý thu chúng ta làm thủ hạ, đề nghị đó giờ còn hiệu lực không?
Tên báo yêu đột nhiên kích động nói.
Đám Yêu Vương cũng mong đợi nhìn Vương Khả.
Lúc này, Hoàng trấn trưởng không khỏi thần tình cổ quái nhìn Vương Khả, bọn họ thật bị ngươi nói cho váng đầu?
- Các ngươi muốn làm thủ hạ ta?
Vương Khả nhíu mày hồi lại.
- Không sai, Vương Khả, sau này chúng ta đi theo ngươi, có được không?
Lộc yêu cũng kích động nói.
- Nhưng mà, làm thủ hạ của ta thì nhất định phải nghe lời, tuân lệnh vô điều kiện, ta bảo ngươi đi đông ngươi không thể đi tây, bằng không... !
Vương Khả trầm giọng nhắc nhở.
- Chúng ta nguyện ý, ta không muốn bởi vì sống uổng mà hối hận!
- Ta cũng nguyện ý, ta không muốn bởi vì tầm thường vô vị mà xấu hổi - Chúng ta cũng phải sống như Xà Vương, Thử Vương, chúng ta thề trung thành với ngươi!
Đám Yêu Vương kích động nhìn Vương Khả. Bộ dạng ai nấy đều như là, nếu không cùng theo Vương Khả, cả đời này liền đi đứt.
- Được rồi, thấy các ngươi thành tâm như vậy, ta miễn cưỡng thu nhận các ngươi!
Vương Khả ra vẻ đành chịu nói.
- Bái kiến chủ thượng!
Đám Yêu Vương kích động quỳ xuống.
Chứng kiến thần tình vui mừng hớn hở của đám yêu thú, cơ mặt Hoàng trấn trưởng nơi không xa không khỏi co quắp lại.
Hoàng trấn trưởng tính là đã nhìn ra, hôm nay Vương Khả tới đây căn bản không phải muốn tìm phản loạn nào hết, mà mục đích thật sự chính là chập chờn đám yêu thú này làm tay chân. Mẹ nó, yêu thú còn có thể thu phục theo cách này?
Ngoài cửa, Tây Môn Tĩnh cũng tròn mắt nhìn Vương Khả. Lúc trước nghe Vương Khả nói muốn mời đám yêu thú cùng đi Âm Sơn hỗ trợ tìm Hoàng Thiên Phong, khi ấy hắn còn tưởng là chuyện đùa, nhưng giờ... ! Mẹ nó, đám yêu thú này ngu hết cả rồi? Vương Khả đang lừa dối các ngươi, các ngươi còn ngoan ngoãn quỳ xuống xin hắn thu nhận? Trời đất, đầu óc các ngươi sinh ra chỉ để làm vật trang trí thôi hả?
Chỉ có U Nguyệt công chúa là thảnh thơi ngồi bên uống trà, dùng chén trà che đi ý cười trên mặt, đồng thời ánh mắt nhìn Vương Khả lại càng thêm phần sùng bái tự hào!
- Được rồi, các ngươi ngồi đợi ở đây, đừng dọa cư dân Âm Bắc tiên trấn, ta còn có lời muốn nói với Hoàng trấn trưởng và các vị trú dân tiên trấn!
Vương Khả mở miệng nói.
- Vâng!
Đám Yêu Vương lập tức thối lui sang một bên.
Nét mặt Hoàng trấn trưởng cứng lại, chuyện gì nữa đây? Ngươi chập chờn đám súc sinh này xong rồi, còn muốn đến lừa phỉnh chúng ta?