Bất Diệt Thần Vương

Chương 1331: Giống như cha ngươi




- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Treo chân dung Hoàng Thiên Phong lên!

Vương Khả nhìn tên gia đinh gần đó, trừng mắt nói.

Gia đinh kia liếc nhìn Hoàng trấn trưởng, thấy Hoàng trấn trưởng không có mệnh lệnh nào khác, đành phải ôm theo nghi hoặc treo chân dung “Hoàng Thiên Long” lên.

- Lại đây, tất cả mọi người đều nhìn xem, có ai từng thấy qua nam tử trong bức chân dung này không! Đây là cơ hội cho các ngươi tẩy thoát tội danh!

Vương Khả trầm giọng thăm dò chúng nhân xung quanh một lượt.

Đám cư dân tiên trấn đều lắc đầu:

- Chưa thấy qua! - Hoàng trấn trưởng, ngươi có gặp qua không?

Vương Khả nhìn Hoàng trấn trưởng hỏi.

- Không cóI Hoàng trấn trưởng lắc đầu.

- Vậy, ngươi có thể giải trình với bản quan, tại sao lúc trước lại treo thưởng đuổi bắt bản quan?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Trấn trưởng, lần trước chính là Yêu Vương phụ cận tới yêu cầu treo thưởng Vương Khả, ta từng nói qua việc này với ngài!

Một tên gia đỉnh ở bên nhắc nhở.

Hoàng trấn trưởng liếc nhìn tên gia đỉnh kia, sau đó quay đầu lần nữa nhìn Vương Khả:

- Nghe thấy không, chuyện này không liên quan gì đến ta. Là Yêu Vương muốn đuổi bắt ngươi!

- Cái gì mà không liên quan đến ngươi? Ngươi có biết đây là hiệp trợ Yêu Vương, ngang với đồng lõa? Ngươi nghe nói qua Hoàng Thiên Phong không? Hắn chẳng phải người tốt, ở trong hàng ngũ tà ma cũng là loại không chuyện ác nào không làm!

Vương Khả trừng mắt nói.

Đám gia đỉnh trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi có biết đây là đang mắng Ma Thần ngay trước mặt Ma Thần?

- Ngươi muốn nói cái gì?

Hoàng trấn trưởng lạnh lùng nói.

- Ta muốn nói cho các ngươi biết, Âm Bắc tiên trấn các ngươi đang trong trạng thái cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải Đại Thiện ta phù hộ các ngươi, không biết các ngươi sớm đã bị Hoàng Thiên Phong hại thê thảm thế nào rồi! Tà ma còn đang trốn trong Âm Sơn, lúc nào cũng có thể giết vào tiên trấn các ngươi. Mặc dù bản quan đang điều tra xem liệu trong các ngươi có người nào phản quốc hay không, nhưng đồng thời cũng đang bảo vệ những người yêu nước! Nếu các ngươi phản quốc, một tên cũng đừng hòng chạy thoát, nếu các ngươi không phản quốc, như vậy tên tà ma kia cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi, mà bản quan mang theo ba mươi vạn đại quân, chính là để đến đây cứu giúp các ngươi!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Chúng ta đương nhiên là người yêu nước, Vương đại nhân, tên tà ma kia nguy hiểm thế ư?

Một cư dân tiên trấn lập tức kêu lên.

- Không sai, có tà ma nào mà lại không nguy hiểm? Chẳng qua, các ngươi yên tâm, giờ bản quan đến rồi, đảm bảo sẽ khiến tà ma Hoàng Thiên Phong kia có đi mà không có về!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Ngươi muốn khiến Hoàng Thiên Phong có đi mà không có về?

Hoàng trấn trưởng thần sắc cổ quái nói.

- Không sai, Hoàng trấn trưởng, ngươi nói lúc trước treo thưởng ta chính là Yêu Vương, ta đã phái người đi bắt, rất nhanh liền chộp Yêu Vương về đây, nếu chứng minh được là ngươi trong sạch, bản quan đương nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi, thậm chí còn có thể bảo hộ ngươi không bị Hoàng Thiên Phong làm hại!

Vương Khả trịnh trọng nói.

- Ngươi bảo hộ ta, không cho Hoàng Thiên Phong hại ta?

Hoàng trấn trưởng thần tình cổ quái nói.

Đám gia đỉnh cũng trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi, ngươi nói vớ vẩn gì đấy?

- Bây giờ, còn chưa thể xác định ngươi có thanh bạch hay không, ngươi cứ tạm thời đứng đấy, ai cũng không được phép đi, lát nữa Yêu Vương sẽ bị bắt về đây để đối chứng. Tạm thời trưng dụng đại trạch viện này của ngươi một lúc, ta muốn mở toạ đàm, à không, ta muốn tiến hành thẩm tra một phen!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Ngươi muốn thẩm tra Yêu Vương trong đại trạch viện của ta?

Hoàng trấn trưởng nhíu mày nhìn Vương Khả.

- Không sai, các ngươi một khắc còn chưa tẩy đi hiểm nghi, một khắc liền đợi ở chỗ này cho ta, thật không thể giả, giả không thể thật! Đợi lát nữa Yêu Vương đến đây, các ngươi sẽ được đối chất với hắn! Nếu ai dám không nghe, vậy chính là có tật giật mình, cũng đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, đao thương trong tay ba mươi vạn đại quân bên ngoài tiên trấn không có mắt đâu, muốn chết thì cứ trốn thử xem!

Vương Khả lạnh giọng nói.

Sắc mặt đám cư dân tiên trấn lập tức rất khó coi, lại không dám tùy tiện rời đi. Rốt cuộc, quan chức chính tam phẩm Đại Thiện quá lớn, dù là thành chủ thành trì bình thường thấy được Vương Khả đều phải đi xuống hành quan lễ, huống chỉ là cư dân tiểu trấn?

Chờ thì chờ vậy!

Trong khi đó, Hoàng trấn trưởng và đám gia đinh lại đều thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả. Bên ngoài có ba mươi vạn đại quân vây quanh? Rốt cuộc, hôm nay chúng ta đã bại lộ, hay là vẫn chưa bại lộ?

Chúng gia đinh nhìn Hoàng trấn trưởng.

Hoàng trấn trưởng nhíu mày, hít thở sâu một hơi, lẳng lặng đứng ở một bên, tưởng muốn nhìn xem chuyện này rốt cục là thế nào.

Đồng thời khe khẽ bố trí người đi điều tra.

Âm Bắc tiên trấn, đại trạch viện nhà Hoàng trấn trưởng!

Vương Khả trưng dụng đại trạch viện này, dùng để điều tra xem có người nào tạo phản hay không! Lúc này, dưới sự thúc đẩy của Vương Khả, đám gia đinh nhà trấn trưởng đành không tình không nguyện dời ghế dựa đến cho Vương Khả ngồi xuống uống trà.

Nơi không xa, Hoàng trấn trưởng cũng nghi hoặc ngồi xuống uống trà, cau mày nhìn xem Vương Khả.

Đúng lúc này, một tên gia đỉnh đi đến bên tai Hoàng trấn trưởng, nhỏ giọng nói.

- Ma Thần, thuộc hạ đã đi tra qua, phụ cận căn bản không có quân đội Đại Thiện, quân đồn trú Đại Thiện vẫn ở trong quân doanh, chưa hề qua đây, tiểu tử này lừa chúng ta!

Gia định kia nhỏ giọng nói.

- Ồ?

Tròng mắt Hoàng trấn trưởng hơi trừng.

Toàn trấn đều bị Vương Khả dọa cho không dám rời đi, kết quả, đây là âm mưu? Oắt con, vừa rồi ngay cả ta đều bị lừa, còn tưởng sắp bại lộ rồi chứ.

- Lại đây? Tây Môn Tĩnh, sao ngươi lề mề thế? Ngươi biết ta ngồi đây đợi ngươi đã uống mấy chén trà rồi không?

Vương Khả trừng mắt kêu lên.

Giữa không trung, mặt Tây Môn Tĩnh đen như đáy nồi, mẹ nó, ta vất vả chạy trước chạy sau, ngươi thì ngồi đó uống trà, còn có mặt mũi quở trách ta?

- Lúc chúng ta đến, vừa khéo một đám Yêu Vương chính đang tụ hội trong phủ tên Yêu Vương kia, ta muốn hắn đến, hắn không chịu, đến sau yêu cầu kéo theo đám Yêu Vương còn lại mới bằng lòng đến! Hơn nữa, ngươi lại không ở tửu lầu, vừa rồi chúng ta phải dạo quanh một vòng mới phát hiện ngươi ở đây.