Hoàng trấn trưởng lạnh lùng nhìn Vương Khả, nữ nhân trong tranh là nữ thần của hắn, nếu ngươi có nửa phần khinh nhờn, đừng trách ta chém ngươi.
- Mỹ nữ? Ngươi nói người trong tranh này là mỹ nữ?
U Nguyệt cau mày nhìn Vương Khả.
Vương Khả đang định gật đầu, đột nhiên trong lòng thoáng cả kinh, không đúng, đây là câu hỏi từ miệng U Nguyệt? Cái này... Ở trước mặt bạn gái, sao có thể khen nữ nhân khác xinh đẹp được? Thế không phải tìm chết thì là gì?
Vương Khả lập tức nghiêm mặt lại:
- U Nguyệt, ngươi nói cái gì vậy, trên đời này làm gì có ai xinh đẹp bằng ngươi? Ta chỉ là thấy nữ tử trong tranh kia có vài phần quen mắt, giống người quen nào đó từng gặp thôi!
Vương Khả đổi giọng, khiến Hoàng trấn trưởng không khỏi tròn mắt nhìn Vương Khả. Song rốt cuộc vẫn không lên tiếng, tính là Vương Khả quá quan, không cần phải so đo.
- Vừa rồi rõ ràng ta nghe được ngươi hô mỹ nữ, ngươi nói nàng có vài phần quen mắt, giống ai?
U Nguyệt không buông tha mà hỏi tiếp.
- U Nguyệt, ngươi đừng hỏi nữa, nữ tử trong bức chân dung này nhất định là tình nhân của vị Hoàng trấn trưởng đây, bằng không sao lại treo ở chỗ này!
Vương Khả lập tức trấn an U Nguyệt.
- Ngươi nói cái gì?
Hoàng trấn trưởng trừng mắt.
- Ngươi trừng ta làm gì? Ta nói không đúng à? Nữ tử trong bức chân dung này không phải nhân tình của ngươi? Nhìn xem, các ngươi xứng đôi thế còn gì!
Vương Khả trừng mắt nhìn lại Hoàng trấn trưởng.
Trong lòng lại không ngừng tự an ủi bản thân, mỹ nữ trong bức họa kia xinh đẹp như vậy, xứng với tên trọc đầu độc nhãn long này? Xứng cái con khỉ, đây là người đẹp và quái thú! Chẳng qua, bạn gái ta đang ở đây, vì không dẫn lên hiểu lầm, ta đành phải nói ra lời lẽ trái lương tâm.
U Nguyệt thần sắc hoài nghi nhìn trấn trưởng đầu trọc độc nhãn long trước mắt, lại nhìn mỹ nữ trong bức chân dung kia, biểu tình không giấu được vẻ cổ quái, xứng ư?
Bốn phía, đám gia đỉnh nuốt một ngụm nước bọt, thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả đang “bôi xấu” mỹ nhân trong tranh. Phải biết, trước kia ai dám khoa tay múa chân với mỹ nữ trong tranh trước mặt Ma Thần, Ma Thần tất sẽ xé người đó thành mảnh nhỏ.
Nhưng giờ, ánh mắt Hoàng trấn trưởng nhìn Vương Khả lại có vẻ nhu hòa đi nhiều:
- Tiểu tử, tính ngươi có ánh mắt!
- Ngươi nói ai tiểu tử? Không nhìn lại thân phận ngươi xem, cái thứ không biết lớn nhỏ!
Vương Khả trừng mắt nói.
Hoàng trấn trưởng:
E* gay)
Chúng gia đinh:
=.
- Vương Khả, vừa rồi ngươi nói, ngươi từng thấy qua nữ tử trong bức họa này?
U Nguyệt hiếu kỳ nói.
- Không có, ta chỉ nói, người này hơi giống một người quen của ta! Ta chưa thấy qua, hơn nữa chỉ có một bên mặt, ta có thể nhìn ra được cái gì?
Vương Khả lắc đầu.
- Giống ai? Long Ngọc? Trương Lý nhi?
U Nguyệt hiếu kỳ nói.
Vương Khả biến sắc, cái, cái gì vậy? Là đứa nào lắm mồm, lại dám nhắc đến Long Ngọc và Trương Lý nhi trước mặt U Nguyệt? Cái này... đây không phải muốn giết ta thì là gì? U Nguyệt biết hết rồi?
Còn nữa, U Nguyệt, sao hôm nay ngươi hiếu kỷ quá vậy, có chuyện gì à? Ngươi đang ăn dấm? Là thật không để ý, hay là cố ý?
Không đúng, nếu không để ý, tại sao lại nói ra? Nhất định là để ý, cho nên mới cố ý hỏi ta?
Chỉ cần ta nhất thời trả lời không tốt, liệu có phải tình cảm mới vừa vun vén lại có nguy cơ võ tan?
- Nói đi, giống ai?
Trương Lý nhi hiếu kỳ nói.
Nơi không xa, Hoàng trấn trưởng, chúng gia đỉnh, cư dân trên trấn đều tròn mắt nhìn hai người, rốt cục hai ngươi đến nhà trấn trưởng là để làm gì?
- Giống...
Vương Khả nhìn lại chân dung nữ tử. Đồng thời đầu óc cấp tốc xoay chuyển.
- Giống ai?
Ủ Nguyệt thúc giục.
Tất cả mọi người đều nhìn Vương Khả.
- Giống cha ngươi!
Vương Khả quay mặt về phía U Nguyệt đáp.
Ú Nguyệt:
PE suy)
Chúng mắt đều phía đều tròn mắt, ngươi nói nữ tử trong bức chân dung này giống một người đàn ông?
Chúng gia đỉnh càng là nhìn Vương Khả như nhìn người chết, ngươi xong rồi, triệt để xong rồi, dám vũ nhục nữ nhân trong tranh ngay trước mặt Ma Thần, ngươi đúng là chán sống rồi!
- Ngươi nói giống ai?
Quả nhiên, tròng mắt Hoàng trấn trưởng như muốn phún lửa.
- Giống cha ta? Ách, nghe ngươi nói, đúng là hơi có mấy phần tương tựt U Nguyệt công chúa nghi hoặc nhìn đăm đăm bức họa.
Hoàng trấn trưởng lại tròn mắt nhìn U Nguyệt công chúa, ngươi cũng muốn tìm chết?
- U Nguyệt, ai, đừng quản giống ai, chúng ta còn có chính sự cần làm!
Vương Khả lập tức nói.
- Được rồi!
U Nguyệt công chúa gật đầu, tính là nhảy qua chủ đề này.
U Nguyệt nhảy qua, nhưng Hoàng trấn trưởng lại không nhảy quá, lúc này lửa giận bùng lên, mắt lộ sát khí.
~ U Nguyệt? U Nguyệt công chúa? Ngươi là con gái Nhân Hoàng Đại Thiện?
Một tên gia đỉnh cạnh đó kinh ngạc thốt lên.
- Công chúa Đại Thiện? Con gái Thiện Hoàng? Ngươi không lầm lẫn gì đấy chứ?
Đám cư dân tiên trấn kinh ngạc nói.
Gia đinh kia căn bản không để ý tới đám cư dân tiên trấn, mà quay đầu nhìn về phía Hoàng trấn trưởng, cung kính nói:
- Trưởng trấn, không sai được, nàng chính là con gái Thiện Hoàng, ta phụ trách thăm dò tình báo, năm ngoái ta vừa mới tìm hiểu qua, không sai được! Trước kia nàng là con gái Thi Quỷ nữ hoàng, đến sau Thi Quỷ nữ hoàng rơi đài, một năm sau, Thiện Hoàng liền công bố thân phận, nàng chính là con gái Thiện Hoàng!
- Con gái Thiện Hoàng không ngờ lại đến phụ cận Âm Sơn? Nếu là... !
Ánh mắt chúng gia đỉnh bất giác sáng lên.
Nếu là bắt lại, tất sẽ thành sự kiện đả kích cực lớn đối với danh dự của Đại Thiện hoàng triều, hơn nữa, vừa rồi các ngươi còn không biết điều vũ nhục nữ nhân trong tranh, thế không phải chủ động tìm chết thì là gì?
Chúng gia đinh chờ đợi trấn trưởng nổi giận.
Nhưng thời khắc này trấn trưởng lại chỉ nhíu mày liếc nhìn U Nguyệt công chúa, sau đó nhìn bức chân dung nơi không xa, nhất thời sa vào trầm tư.
- Vương Khả, U Nguyệt nói không sai, với quan hệ của nàng trong bức họa và Thiện Hoàng, dung mạo giống nhau cũng là điều bình thường! Cái này... ? Ta trách lầm bọn họ!
Tâm tình Hoàng trấn trưởng rất là kỳ quái.
- Trấn trưởng?
Đám gia định đều ngạc nhiên nhìn Hoàng trấn trưởng.
Muốn động thủ ư? Ngươi hạ lệnh đi!
Hoàng trấn trưởng lại lắc đầu, lúc này, trên mặt hắn không hề thấy một tia nộ khí nào, khiến chúng gia đỉnh nhìn mà chẳng hiểu gì cả, chuyện gì vậy? Trấn trưởng, trước kia ngươi đâu có dễ nói chuyện thế này? Bọn họ đang bôi nhọ, nói nữ tử trong tranh giống Thiện Hoàng, sao ngươi lại... !