Hoàng trấn trưởng híp mắt nói.
- Họ tên tà ma kêu là Hoàng Thiên Phong, ách, đúng rồi, cùng họ với ngươi, Hoàng trấn trưởng, ngươi có thể trả lời cho ta, ngươi và tên tà ma Hoàng Thiên Phong kia có quan hệ thân thích gì không?
Vương Khả lạnh lùng nói.
Vương Khả vừa dứt lời, đám gia đỉnh trong viện lập tức biến sắc, chuyện gì thế này, Hoàng Thiên Phong? Vương Khả nhắc đến Ma Thần? Chẳng lẽ hắn nhận ra chúng ta?
Hoàng trấn trưởng cũng tròn mắt nhìn Vương Khả, ngươi đến tra ta? Ta bại lộ rồi? Từ lúc nào mà hệ thống tình báo Đại Thiện hoàng triều lại lợi hại như vậy?
- Đứng ngây ra đó làm gì? Ta đang hỏi ngươi, ngươi biết tà ma Hoàng Thiên Phong không?
Vương Khả trừng mắt quát.
Hoàng trấn trưởng:
= z Ta nên đáp thế nào? Ta nói chính ta là Hoàng Thiên Phong?
- Vương Khả, ngươi đừng dọa hắn, hắn đều sợ đến ngây người, một tên trấn trưởng tiên trấn mà thôi, làm sao có thể biết được Hoàng Thiên Phong?
Ủ Nguyệt công chúa cười nói.
Hoàng trấn trưởng thần sắc cổ quái nhìn U Nguyệt công chúa, ngươi giúp ta giải thích có lý có cứ như thế, ta thật không biết nên nói gì nữa.
- Cũng đúng, nói ngươi là thân thích Hoàng Thiên Phong cũng tính là đề cao ngươi, chẳng qua không sao cả, tất cả các ngươi nhìn đây, ở chỗ này của ta có chân dung tà ma Hoàng Thiên Phong, mọi người tới nhìn xem, có ai thấy qua người này xuất hiện ở quanh đây không!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Ngươi có chân dung Hoàng Thiên Phong?
Hai hàng lông mày Hoàng trấn trưởng nhíu lại thành hình chữ xuyên.
Bốn phía, ánh mắt đám gia đỉnh lập tức hiện đầy sát khí, tựa hồ chỉ cần trưởng trấn hạ lệnh một tiếng, bọn hắn liền sẽ cấp tốc hạ sát thủ, dù phải chém giết toàn bộ người ở đây cũng không tiếc.
Chỉ thấy, Vương Khả vươn tay cầm ra một bức họa.
Hoa!
Chân dung ầm vang mở ra.
- Đây là chân dung Hoàng Thiên Phong bản quan mượn được từ chỗ binh bộ thượng thư Đại Thiện, dù là ở Đại Ác hoàng triều cũng có rất ít người gặp qua hắn. Các ngươi tập trung nhìn rõ bức họa này cho ta!
Vương Khả kêu lên.
Tất cả mọi người quăng tới ánh mắt hiếu kỳ.
Đám gia đỉnh càng là đè tay trên chuôi kiếm, tùy thời chuẩn bị ra tay đồ sát.
Hoàng trấn trưởng cũng híp mắt nhìn về phía bức họa, hắn muốn xem xem bức họa bản thân sẽ có bộ dạng như thế nào.
Nhưng mà, nháy mắt khi Hoàng trấn trưởng và chúng gia đỉnh nhìn thấy bức họa, sắc mặt ai nấy đều cứng đờ. Chúng gia đinh nhìn chằm chằm bức chân dung một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn Hoàng trấn trưởng ở bên, trên mặt hiện đây vẻ khó mà tin tưởng.
Chỉ thấy, trên bức họa không phải bộ dáng Hoàng trấn trưởng, thay vào đó là một mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong, nam tử mày kiếm mắt sáng, hai mắt có thần, vẻ suất khí không gì che nổi từ trên bức họa đập mặt mà đến, khiến người bất giác muốn mở miệng tán dương một câu.
- Cái này, cái này... đây là tà ma Hoàng Thiên Phong mà ngươi muốn tìm?
Cơ mặt Hoàng trấn trưởng co rúm cả lại, ấp úng nói.
Vương Khả nhìn lại chân dung, khẽ nhíu mày, thấp giọng quay sang hỏi U Nguyệt công chúa:
- U Nguyệt, ngày đó có phải chúng ta cầm nhầm rồi không?
- Chắc không đâu! Là Trình Bạch Xuyên tự tay đưa cho chúng ta!
Không sai được!
U Nguyệt công chúa lắc đầu.
- Nhưng Hoàng Thiên Phong trong bức chân dung này sao nhìn cứ có vẻ giông giống Trình Bạch Xuyên, hệt như là Trình Bạch Xuyên vừa trải qua phẫu thuật thẫm mỹ vậy?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Nghe người nói, đúng là có chút giống thật!
Ú Nguyệt công chúa cũng không khỏi nghi hoặc.
- Không lẽ Trình Bạch Xuyên là con ngoài giá thú của Hoàng Thiên Phong?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Không, không thể nào? Một người họ Hoàng, một người họ Trình!
U Nguyệt công chúa nhíu mày nói.
- Được rồi, trước không quản chuyện này, cứ để tất cả mọi người đi nhìn bức vẽ cái đã!
Vương Khả thấp giọng nói.
- Đi, treo lên, các ngươi tới nhìn xem bộ dạng tà ma Hoàng Thiên Phong!
Vương Khả nói.
Hoàng trấn trưởng thần tình cổ quái nhìn hàng chữ nhỏ được viết trên bức họa.
- Bức họa này thật là vẽ tà ma Hoàng Thiên Phong? Sao phía dưới lại có một hàng chữ nhỏ đánh dấu? Viết “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam” ?
Hoàng trấn trưởng cổ quái nhìn sang Vương Khả.
- Không sai, đây chính là tà ma Hoàng Thiên Phong, phía dưới có chữ nhỏ đánh dấu? Chắc là có đồng liêu nào đó của ta, sau khi nhìn qua bức vẽ Hoàng Thiên Phong liền để lại đánh giá? Đừng để ý hàng chữ nhỏ đó làm gì, trước treo bức họa này lên, để tất cả mọi người đều có thể chiêm ngưỡng!
Vương Khả trừng mắt nói.
Tay đám gia đỉnh đặt trên chuôi kiếm lỏng ra, tiếp lấy bức họa từ tay Vương Khả, thần tình ai nấy đều không giấu được vẻ cổ quái.
- Trưởng trấn, có cần treo bức chân dung thiên hạ đệ nhất mỹ nam Hoàng Thiên Phong này lện không?
Một tên gia đỉnh nhỏ giọng nói.
Hoàng trấn trưởng:
=uÍ Hoàng trấn trưởng lại nhìn bức tranh thiên hạ đệ nhất mỹ nam một lượt từ trên xuống dưới, mặt dài ra như cá ngão, rốt cuộc ta đã bại lộ, hay là vẫn chưa bại lộ?
Bức họa?
Đám gia định đều nhìn Hoàng trấn trưởng, phải treo bức chân dung này ư? Bao năm qua, Hoàng Thiên Phong rất ít khi lộ diện, có rất ít người thấy qua chân dung Hoàng Thiên Phong, các phương thế lực cũng thông qua đủ loại con đường lấy được chân dung, nhưng có rất ít là chuẩn xác, song đây là lần đầu tiên có người vẽ Hoàng Thiên Phong thành soái ca, còn ghi chú “thiên hạ đệ nhất mỹ nam” ? Mẹ nó, cầm thứ này đi so với bộ dạng mãnh nam đầu trọc độc nhãn long trước mặt, căn bản đến thánh cũng không tin được?
Hoàng trấn trưởng nhìn chân dung bản thân, trên mặt hiện đầy vẻ cổ quái, lại nhìn Vương Khả một lúc lâu, cuối cùng xác định, bản thân vẫn chưa bị lộ.
~ Treo lên đi!
Hoàng trấn trưởng gật đầu.
- Vâng!
Đám gia định ứng tiếng.
- Treo ngay chính giữa phòng khách, đúng rồi. Ồ? Ổ đó còn có một chân dung mỹ nữ?
Vương Khả sửng sốt Chỉ thấy, ở chính giữa phòng khách còn treo bức họa mặt sườn một nữ tử áo đen.
Nghe Vương Khả nhắc tới bức họa kia, Hoàng trấn trưởng bất giác nhíu mày, hiển nhiên rất là để ý tới mỹ nữ trong bức họa đó.
Bình thường, chỉ cần người bên cạnh lộ ra một tia ánh mắt dâm tà, Hoàng trấn trưởng đều sẽ nổi giận, huống hồ lúc này lại bị Vương Khả thấy được?