- Ta tới nhà trấn trưởng thông báo!
Một tên trú dân ánh mắt sáng lên, quay đầu chạy về nơi xa.
- Dừng lại, ngươi quay về, ta đi thông báo!
- Lúc trước là trưởng trấn hỗ trợ dán cáo thị treo thưởng, đi báo trưởng trấn là sẽ có tiền cầm?
Lập tức, nguyên một đám rời đi, bay thẳng về phía nhà trưởng đi, những người còn lại thì tản ra vây quanh vị trí tửu lâu nơi Vương Khả đang ngồi, hiển nhiên bọn họ không dám chắc Vương Khả sẽ không trốn.
Trăm vạn cân linh thạch, đối một tiểu tiên trấn mà nói, đấy không phải con số nhỏ, tự nhiên bọn hắn phải hết sức coi trọng.
Người vây quanh tửu lâu vây càng lúc càng nhiều, hiển nhiên người được đến tin tức càng lúc càng đông.
Dưới ánh nhìn chăm chăm của vô số người, Vương Khả vẫn cứ mặt không đổi sắc, điểm nhiên uống trà, khiến Tây Môn Tĩnh và U Nguyệt công chúa không khỏi nghi hoặc. Hai người đều là Nguyên Thần Cảnh, tự nhiên không sợ những cư dân này. Chỉ là, Vương Khả đang muốn làm gì?
Cuối cùng, sau một lúc lâu chờ đợi, những người đi thông báo kia cũng đã trở về.
- Thế nào? Cầm được tiền không?
Một tên trú dân hỏi.
Những người trở về này, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi:
- Người nhà trấn trưởng nói, hiện tại đã không treo thưởng Vương Khả nữa, dù có bắt được Vương Khả cũng vô ích!
- Cái gì? Tại sao? Mới qua hơn một tháng thôi mà!
Đám trú dân lập tức buồn bực kêu nói.
- Đúng vậy, sao lại không treo thưởng nữa? Một tháng trước còn treo giá một trăm vạn cân linh thạch cơ mà!
- Người nhà trấn trưởng nói, khi đó là Yêu Vương ở đỉnh núi phụ cận tìm đến nhà trấn trưởng mang theo bức họa treo thưởng Vương Khả! Nhưng giờ, Yêu Vương đó đã không treo thưởng Vương Khả nữa!
Lại một người trở về tiếp lời.
- Thế giờ phải làm sao? Thế giờ phải làm sao? Vương Khả ở đây, nhưng không đổi được thành tiền, chúng ta nên làm gì?
Đám trú dân gấp gáp nói.
- Các ngươi biết Yêu Vương kia không? Trực tiếp tìm đến Yêu Vương treo thưởng ta lúc trước, thế chẳng phải được rồi?
Vương Khả cười nói.
Đám trú dân tròn mắt nhìn Vương Khả, đi tìm Yêu Vương? Chúng ta đầu có điên.
- Các ngươi biết đường không, dẫn tên đệ tử này của ta đi mời tên Yêu Vương từng treo thưởng kia! Vương Khả mở miệng nói.
- Cái gì?
Đám trú dân nhìn sang Tây Môn Tĩnh ở bên.
- Vương Khả, ngươi muốn tìm Yêu Vương làm gì?
Tây Môn Tĩnh nghi hoặc nói.
- Yên tâm, Yêu Vương thì cũng chỉ ngang cõ trên dưới Nguyên Anh Cảnh thôi, ngươi đi theo bọn họ một chuyến, cứ nói ta muốn gặp hắn! Nếu hắn không đến, ngươi ra tay bắt về, ta chờ ở Âm Bắc tiên trấn này!
Vương Khả mở miệng nói.
- Ngươi muốn tìm Yêu Vương, ngươi nghĩ Yêu Vương sẽ nghe lời ngươi?
Tây Môn Tĩnh đầy vẻ không tin nói.
- Trước khi đi, cha ngươi dặn dò thế nào? Giờ ta giao phó nhiệm vụ cho ngươi, ngươi lại không làm, có phải muốn ta nói cho cha ngươi biết, để cha ngươi quất ngươi?
Vương Khả quát nói.
Tây Môn Tĩnh tức giận trừng mắt nhìn Vương Khả, song cuối cùng đành phải hừ lạnh một tiếng, đè xuống hỏa khí trong lòng.
- Ai biết đường, dẫn tên học sinh này của ta đi, yên tâm, không có gì nguy hiểm đâu!
Vương Khả mở miệng nói.
Đám trú dân đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng có một tên không sợ chết mở miệng nói:
- Ta, ta biết hang ổ tên Yêu Vương lúc trước đến nhà trấn trưởng ở đâu!
- Đi thôi!
Vương Khả nói.
Tây Môn Tĩnh hít sâu một hơi, mang theo tên trú dân kia xông thẳng lên trời, bay về nơi xa.
- Hắn cũng là Nguyên Anh Cảnh?
Chúng trú dân nhìn theo bóng dáng Tây Môn Tĩnh dần khuất xa, thần sắc ai nấy đều chợt biến.
Vương Khả nhìn đám người xung quanh, nhẹ giọng nói:
- Các ngươi muốn một trăm vạn cân linh thạch không?
- Vương Khả, ngươi có ý gì?
Đám trú dân trầm giọng nói.
- Trong các ngươi có ai biết đây là vật gì không?
Vương Khả trầm giọng nói.
Ba! Một chiếc đại ấn đặt xuống trên bàn tửu lâu.
- Đây là... !
Chúng trú dân thốt lên kinh ngạc.
- Quan ấn?
Không biết là ai kinh hô ra tiếng.
- Trần gia chủ, ngươi nói gì đấy?
Đám trú dân nghi hoặc hỏi.
- Trương gia chủ, Lý gia chủ, Hồng gia chủ, các ngươi đều có thân thích làm tiểu quan ở trong các thành trì gần đây, các ngươi nhìn xem, đại ấn này có phải quan ấn Đại Thiện hoàng triều không? Sao ta cứ có cảm giác giông giống... !
Trần gia chủ thấp thỏm nói.
Lập tức, trong đám đông, mấy người thân phận cao nhất nhanh chóng tiến đến xem xét.
- Nhìn đi, cầm lên mà nhìn, đừng làm rớt bể của ta là được!
Vương Khả nhấp một ngụm trà nói.
Đám người có kiến thức cầm đại ấn lên, sau một phen quan sát tỉ mỉ, đồng thời còn dùng chân nguyên thôi động, liền thấy trên đại ấn sáng lên kim quang rực rõ.
- Đại Thiện hoàng triều, lễ bộ hữu thị lang? Chính tam phẩm? Cái này, cái này, cái này... !
Đám gia chủ cả kinh kêu lên.
- Giờ chắc các ngươi đã biết tại sao không người dám treo thưởng ta rồi chứ?
Vương Khả hờ hững nói.
- Ngươi, ngươi, ngươi là lễ bộ thị lang Đại Thiện?
Trần gia chủ cả kinh kêu lên.
HôiI Vương Khả khẽ vẫy, nháy mắt đại ấn bay về lại trong tay Vương Khả.
- Quan ấn chọn chủ, chỉ có chủ nhân quan ấn này mới có thể không cần dùng bất kỳ pháp lực nào mà cũng thao túng được, ngươi, ngươi, ngươi... !
Mấy tên gia chủ đồng thanh kinh hô.
- Hôm nay bản quan đến đây, chính là muốn tra rõ, rốt cuộc là ai dám treo thưởng đuổi bắt mệnh quan triều đình!
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Đám trú dân lập tức biến sắc.
Lại thấy Vương Khả chậm rãi đứng dậy:
- Phổ Thiên Chi Hạ Mạc Phi Vương Thổ (Trong Thiên Hạ Đều Là Vương Thổ), Suất Thổ Chỉ Tân Mạc Phi Vương Thần! Nơi đây mặc dù là giao giới giữa hai nước Thiện Ác, nhưng cũng là một phần cương thổ Đại Thiện hoàng triều, các ngươi cũng là con dân Đại Thiện hoàng triều, đều phải chịu ước thúc từ luật pháp Đại Thiện. Đại Thiện nể tình biên dân các ngươi cuộc sống nghèo khổ mới không tiến đến quản chế, các ngươi lại muốn gia hại mệnh quan triều đình, các ngươi nên gánh tội gì!
- Chúng ta!
Đám trú dân biến sắc.
Một ít trú dân đứng phía sau càng là bị dọa cho quay đầu muốn trốn.
- Trốn? Các ngươi trốn được không? Hôm nay bản quan đến đây, tất phải tra rõ việc này, ai dám chạy trốn, chính là không đánh đã khai, đồng đẳng tạo phản. Hiện tại, bên ngoài Âm Bắc tiên trấn, ba mươi vạn trú quân sẵn sàng nghe lệnh bản quan, bản quan chỉ cần hạ lệnh một tiếng, tất cả các ngươi đều sẽ rơi đầu!