Vương Khả lắc đầu.
- Ý gì?
Tây Môn Tĩnh vẫn không hiểu.
- Ta đi tìm Mộ Dung Lão Cẩu, hắn âm thầm nói cho ta biết, Ông Thiên Phong vốn là Chiến Thần Đại Thiện, đến sau phản bội chính đạo, tự cam đọa lạc thành ma, nương nhờ Đại Ác hoàng triều, thành là một trong ba đại Ma Thần của Đại Ác hoàng triều!
Việc này một mực là sỉ nhục của Chiến Thần Điện, thế nên, trước giờ chưa từng công khai với bên ngoài!
Vương Khả giải thích nói.
- Còn có chuyện này... ?
Tây Môn Tĩnh kinh ngạc nói.
- Đó là đương nhiên, Quỷ Thần Kiếm chính đang trong tay hắn, hắn giấu mình trong ngóc ngách nào đó ở Âm Sơn để tế kiếm, chỉ cần tìm được người này liền sẽ tìm được Quỷ Thần Kiếm!
Vương Khả nói.
- Nhưng mà, hắn là Ma Thần, Ma Thần của Đại Ác hoàng triều tương đương với Chiến Thần của Đại Thiện hoàng triều, cũng tức là Võ Thần Cảnh! Chỉ dựa vào chúng ta... ?
Tây Môn Tĩnh lo lắng nói.
- Chẳng phải ngươi vừa nói, trú quân nơi đây hình thành quân trận, có thể kháng cự được Ma Thần? Giờ chưa phải đánh rắn động cỏ, đợi khi tìm được Ma Thần Ông Thiên Phong rồi, ngươi lại tới chỗ trú quân cầu viện, gọi bọn hắn tới bắt ba ba trong hũ, một hơi nắm xuống Ma Thần Ông Thiên Phong, đồng thời chiếm lấy Quỷ Thần Kiếm!
Vương Khả nói.
- Vừa rồi ngươi mới nói không cần làm phiền tới trú quân?
Tây Môn Tĩnh trừng mắt nói.
- Ý ta là, việc nhỏ như tìm người, không cần phiền bọn họ, còn đại sự như tru ma thì phải tìm bọn hắn chứ! Ngươi chẳng hiểu gì cả!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Tây Môn Tĩnh, ngươi còn phải học hỏi Vương Khả nhiều!
U Nguyệt công chúa ở bên nói chêm vào.
Tây Môn Tĩnh:
E sai Ta học? Rõ ràng Vương Khả cố ý gài ta, ngươi còn nói đỡ giúp hắn? Mẹ nó, lần này ta đi ra cùng các ngươi đâu phải là để tìm ngược?
- Tây Môn Tĩnh, thân là sư phụ, đừng nói ta không dạy ngươi, chuyện tìm bảo này cũng phải chú ý sách lược, phải biết người biết ta bách chiến bách thắng, chứ đừng có lao đầu xông vào tìm kiếm lung tung, ngay cả đối thủ là ai ngươi đều không biết, cứ vậy để quân đội đi đến lục tung sơn mạch, thế không phải đánh rắn động cỏ thì là gì? Đến lúc đó gà bay trứng vỡ, cái gì cũng không chiếm được!
Vương Khả giáo dục nói.
- Âm Sơn lớn như vậy, ngươi không tìm trú quân hỗ trợ, cũng không thể điều người từ Thập Vạn Đại Sơn qua đây, vậy ngươi tìm kiểu gì? Chính chúng ta tự đi mò mẫm?
Tây Môn Tĩnh không phục nói.
- Không phải ta đang tìm người hỗ trợ đấy thôi!
Vương Khả nói.
~ Tìm ai? Nơi này chỉ là một tiên trấn bình thường, cư trú toàn là thổ dân, ngươi quen biết ai? Ai sẽ giúp ngươi?
Tây Môn Tĩnh vẫn cứ không phục.
- Ngươi mắt mù, một tiên trấn mấy ngàn người, ngươi không thấy à?
Vương Khả chỉ vào đường phố náo nhiệt bên ngoài tửu lâu.
Nét mặt Tây Môn Tĩnh cứng lại:
- Ngươi muốn để người toàn trấn tìm giúp ngươi?
- Lợi dụng hết thảy nguồn lực có thể lợi dựng, người toàn trấn?
Chưa đủ, ta còn phải tìm tới càng nhiều người, tìm tới càng nhiều yêu, giúp ta cùng đi lục tung Âm Sơn!
Vương Khả tự tin nói.
Tây Môn Tĩnh trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Ngươi thổi da trâu gì đây, nơi này ngươi không quen không biết ai cả, bọn họ sẽ chịu giúp ngươi? Còn nữa, yêu xung quanh đây có điên đâu mà chạy tới giúp ngươi?
- Ta không biết bọn hắn, nhưng mà, thanh danh ta lớn lắm, bọn họ biết ta là được rồi! Ngươi không thấy lúc vào trấn ta phải che mặt à?
Vương Khả giải thích nói.
Tây Môn Tĩnh tròn mắt:
- Thanh danh ngươi lớn? Thanh danh ta còn lớn hơn cả ngươi, sao không ai nhận ra ta? Còn nói bọn họ biết ngươi? Chém gió cũng phải có mức độ chứ?
Tây Môn Tĩnh vừa dứt lời. Đột nhiên một nơi khác trong tửu lâu có người hô lên.
- Vương Khả? Là Vương Khả?
Một khách uống rượu kinh ngạc nói.
- Vương Khả vào?
- Chính là cái tên Vương Khả kia, người đâu mau tới, người đâu mau tới, Vương Khả ở chỗ này, Vương Khả ở chỗ này, mau tới!
Khách uống rượu kia quay mặt về phía đường phố la lớn.
- Vương Khả ở chỗ nào?
- Nơi nào có Vương Khả? Đừng cho hắn chạy!
Lập tức, từ trên đường phố truyền đến từng hồi tiếng kêu hét kích động, tiếp theo, càng lúc càng nhiều cư dân tiên trấn tiến tới tửu lâu.
Tây Môn Tĩnh:
=ua! Hình như đây mới là lần đầu tiên Vương Khả tới Âm Bắc tiên trấn này? Các ngươi... sao các ngươi lại đều biết hắn?
Âm Bắc tiên trấn!
Vẻn vẹn thoáng chốc, tửu lâu nơi Vương Khả đang ngồi đã tụ tập hơn trăm người, nguyên một đám tròng mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Vương Khả!
- Bọn họ... sao bọn họ lại biết ngươi?
Tây Môn Tĩnh trừng mắt kinh ngạc nói.
- Chính là hắn, Vương Khả, hơn một tháng trước, treo thưởng trăm vạn cân linh thạch, Vương Khả, hắn lại trở về!
- Bắt hắn lĩnh thưởng!"
- Đừng cho hắn chạy!
Đám cư dân tiên trấn bị tiền tài che mờ mắt kích động kêu hét.
- Ai dám tới!
U Nguyệt công chúa trừng mắt đứng bật dậy.
Oanh!
Nháy mắt, khí thế khủng bố tràn ra, bức đám cư dân tiên trấn giật lùi ra sau, thậm chí mấy người đi đầu càng là ngã nhào trên đất.
Nhất thời, khí tức Nguyên Thần Cảnh của U Nguyệt công chúa khiến đám người bị tiền tài che mờ mắt kia tỉnh táo ít nhiều.
Vương Khả lại ngăn cản U Nguyệt:
- Đừng căng thẳng, không sao đâu!
- Nhưng bọn họ... !
Ú Nguyệt nhíu mày nói.
- Bọn họ chỉ muốn cầm ta đi lĩnh thưởng thôi mà? Không vội, ta chờ ở đây, mặc cho bọn hắn cầm đi lĩnh thưởng!
Vương Khả cười nói.
- Hả?
Ú Nguyệt kinh hô.
- Các ngươi là cư dân Âm Bắc tiên trấn, muốn cầm ta đi lĩnh thưởng? Đừng nóng, ta không chạy, các ngươi đi thông báo đi, là ai treo thưởng đuổi bắt ta, bảo hắn đến, chúng ta ngồi đây uống trà chờ đợi!
Vương Khả cười nói.
- Ách? Ngươi nói cái gì?
Đám cư dân tiên trấn không khỏi nghi hoặc.
~ Ta nói, ta không chạy, lúc trước là ai treo thưởng ta, bảo hắn tới đây, ta chờ, không gấp, nếu thật sự có trăm vạn cân linh thạch để cầm, ta giúp các ngươi đi lĩnh!
Vương Khả lắc đầu nói.
Thần sắc đám cư dân tiên trấn không ngừng biến ảo, vừa rồi U Nguyệt công chúa tán phát ra khí tức cường đại khiến đa phần chúng nhân tại trường không dám làm càn. Nếu cứ cường hành tiến tới, sợ rằng khó mà lấy được chỗ tốt.