Vương Khả khinh thường nói.
- Đúng vậy đúng vậy, quan văn có gì hay đâu mà làm?
Đám lão binh đồng thanh phụ họa.
- Ngươi là lo lắng đám người thừa tướng làm khó dễ? Chắc không đâu, thừa tướng một lòng vì công, không khả năng công báo tư thù!
Vương Hữu Lễ nói.
Thần sắc Vương Khả lại chớp qua một tia cổ quái, ngươi cam đoan với ta thì được tác dụng mẹ gì. Ngươi lại không phải hắn, nếu hắn làm khó dễ ta, ngươi bồi thường cho ta được chắc?
Chứng kiến ánh mắt khinh thường kia của Vương Khả, cơ mặt Vương Hữu Lễ thoáng khẽ co quắp, mẹ nó, lời ta không có sức thuyết phục vậy ta? Ngươi có cần phải nhìn ta bằng ánh mắt đó không?
- Làm quan cũng có chỗ tốt của làm quan!
Vương Hữu Lễ nhẹ giọng khuyên nhủ.
- Ta không đi làm thổ hoàng đế ở Thập Vạn Đại Sơn, lại chạy tới đây làm tiểu quan vừng mè đậu xanh? Ngươi nghĩ thế nào đấy?
Vương Khả trừng mắt nhìn Vương Hữu Lễ.
Vương Hữu Lễ:
= say)
Được rồi, đừng lấy chỗ tốt của làm quan ra dụ Vương Khả, còn nói nữa, ta sôi máu mất.
- Ngươi không muốn cưới U Nguyệt công chúa nữa?
Vương Hữu Lễ chuyển sang sắc dụ.
- Hả? Ngươi có ý gì?
Vương Khả nhíu mày.
- Lúc trước ngươi bàn điều kiện với hoàng thượng ngay trên triều đường thế nào, ngươi quên rồi? Ngươi đáp ứng hoàng thượng, làm ra thành tích, Thiện Hoàng mới đáp ứng gả U Nguyệt công chúa cho ngươi!
Vương Hữu Lễ nói.
- Ách, điều này thì ta nhớ, nhưng giờ mới qua hai ngày, U Nguyệt hình như vẫn chưa tỉnh lại?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Hôm nay U Nguyệt công chúa đã tỉnh, hoàng thượng đã nhắc tới điều kiện cho ngươi cưới U Nguyệt công chúa!
Vương Hữu Lễ nói.
- Hả? Thật ư? Điều kiện gì? Lúc nào Thiện Hoàng sẽ triệu kiến ta?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
- Ách, ngươi biết rồi đấy, Thiện Hoàng thường niên Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, sợ là Thiện Hoàng lại đi!
Vương Hữu Lễ nói.
Nét mặt Vương Khả cứng lại, từ phàn nàn của Giải Binh Giáp lúc trước, Vương Khả sớm đã biết, Thiện Hoàng háo sắc, thường niên đi ra bên ngoài liệp diễm, giao triều đình lại cho Tây Môn Thuận Thủy quản lý, không khác gì chủ tịch công ty, ở bên ngoài ngày ngày tìm tiểu tam, bản thân không quản sự, mọi việc đều do tổng giám đốc là Tây Môn Thuận Thủy làm người quản lý thay, dưới sự quản lý của Tây Môn Thuận Thủy, Đại Thiện hoàng triều lại không ngừng phát triển, đồng thời, quân quyền của Thiện Hoàng cũng càng thêm ổn định.
- Đi rồi? Vậy chuyện giữa ta và U Nguyệt phải làm sao?
Vương Khả tròn mắt hỏi.
- Hoàng thượng đã dặn dò điều kiện cho ngươi cưới U Nguyệt công chúa với thừa tướng, để thừa tướng nói lại tỉ mỉ với ngươi!
Vương Hữu Lễ nói.
- Ách?
Vương Khả ngây người.
- Tính cách con người thừa tướng, ta tính là tương đối rõ ràng.
Ta cảm thấy, hắn mà không gặp được ngươi thì tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi biết. Hơn nữa, hắn cũng không khả năng chủ động đi gặp ngươi, trừ phi ngươi cưỡi ngựa dạo phố, sau đó tới lại bộ bàn giao nhậm chức thì mới có thể nhìn thấy thừa tướng, sau đó lại hỏi xem cụ thể sự tình!
Vương Hữu Lễ giải thích nói.
- Phiền thế cơ à?
Vương Khả sắc mặt khó coi nói.
- Không phiền, cứ dựa theo quy trình mà làm, rất nhanh là sẽ tới lại bộ, đợi lúc gặp thừa tướng, ngươi liền có thể hỏi hắn!
Vương Hữu Lễ giải thích nói.
- Còn phải cưỡi ngựa dạo phố, sau đó mới được đến lại bộ?
Vương Khả nhíu mày, vẻ mặt rất không tình nguyện.
- Yên tâm, bên phía lại bộ ta đã đánh tiếng giúp ngươi cả rồi!
Vương Hữu Lễ nhỏ giọng nói.
Vương Khả sững sờ:
- Ngươi đánh tiếng giúp ta? Tại sao? Đừng nói ngươi muốn ăn phí hoa hồng từ chỗ ta đấy nhé?
Mặt Vương Hữu Lễ đen lại:
- Ta là người như vậy ư?
Vương Khả vẫn cứ hoài nghi nhìn Vương Hữu Lễ.
Cơ mặt Vương Hữu Lễ co quắp cả lại:
- Được rồi, ngươi đi đi, ta không đòi chỗ tốt từ ngươi, còn nữa, nể tình ngươi ta ngày xưa đồng hành, ta vô điều kiện giúp ngươi một lần! Cứ đến lại bộ là biết, sẽ có chỗ tốt cho ngươi!
Vương Khả thần tình cổ quái nhìn Vương Hữu Lễ:
- Chỗ tốt gì?
- Cứ đến rồi biết!
Vương Hữu Lễ ra vẻ thần bí nói.
Vương Khả nhíu mày suy tư một lúc, rốt cục cưới U Nguyệt công chúa chính là đại sự, dạo phố thì dạo phố vậy, gặp Tây Môn Thuận Thủy mới là then chốt, về phần đến lại bộ công tác, đợi sau này có thể từ chức được mà, ta cũng đâu có tổn thất gì.
Chỉ là, cứ vậy cưỡi ngựa du hành, cảm giác cứ là lạ.
- Cái kia, cưỡi ngựa dạo phố cũng được, nhưng mà, ta cảm thấy không đủ phô trương, ta có thể tự thân bỏ tiền, làm phô trương thêm chút được không?
Vương Khả hỏi.
- Không đủ phô trương?
Vương Hữu Lễ sửng sốt.
Ngươi lại muốn giở trò gì nữa đây?
- Cũng được, ngươi có thể mang theo người hầu, thậm chí dàn nhạc tay trống, chúng ta không ngại! Khí thế càng lớn càng tốt!
Quan viên lại bộ ở bên lập tức kêu lên.
- À, vậy được, đúng là quá tốt, ngày mai bắt đầu dạo phố được không? Ta phải chuẩn bị một chút!
Vương Khả lập tức nói.
- Được! Không vấn đề!
Quan viên lại bộ đáp nói.
- Chờ chút, ngươi không hỏi xem Vương Khả muốn phô trương thế nào à?
Vương Hữu Lễ trừng mắt nhìn tên quan viên lại bộ kia.
- Không cần, trước kia cũng có trạng nguyên muốn làm phô trương, chỉ cần Vương Khả đáp ứng là được, ta cũng tính là làm xong sự tình thừa tướng giao phó!
Tên quan viên lại bộ kia lập tức nói.
- Ách, các ngươi không ngại? Vậy xem như ta chưa nói gì!
Vương Hữu Lễ thần tình cổ quái nói.
Thế là, quá trình thỉnh mời diễn ra suôn sẻ. Hai bên ước hẹn xong xuôi, sáng sớm ngày mai, Vương Khả bắt đầu cưỡi ngựa dạo phố từ thành đông, khi ấy sẽ có quan viên lại bộ tới đưa yên ngựa và bảng cáo thị dạo phốt Quan viên lại bộ hoàn thành nhiệm vụ liền phải trở về phục mệnh.
- Những công tử ca này... !
Trước khi đi, Vương Hữu Lễ không quên nhìn lên đám người Tây Môn Tĩnh đang bị treo cao.
- Không sao, yên tâm, sáng sớm ngày mai, trước khi chúng ta dạo phố, ta sẽ thả bọn hắn, chúng nhân cùng làm quan trong triều, chút mặt mũi này ta phải giữ cho các đồng nghiệp chứ! Vương Khả lập tức giải thích nói.
Vương Hữu Lễ thần sắc cổ quái nhìn Vương Khả, ngươi làm thế này mà còn dám nói là nể mặt cho các đồng liêu? Con của bọn hắn bị ngươi treo một đêm? Ngươi đúng là nể mặt quá nhỉ?
Ngươi có tin các đồng liêu nghe được lời này của ngươi, ai nấy đều muốn tới quất ngươi sưng mồm không?