- Ui cha, các ngươi nhìn xem, có quan văn đến, nhanh thu vẻ mặt đòi nợ thuê kia lại, đừng để các quan văn chê cười!
Vương Khả lập tức kêu nói.
Nét mặt Mộ Dung Lão Cấu và đám lão binh lập tức cứng lại, sửng sốt nhìn sang đám người Vương Hữu Lễ.
Vương Hữu Lễ và bọn quan viên đi tới, nhìn đám người Tây Môn Tĩnh bị treo lên cao cao.
- Tây Môn Tĩnh? Sao bọn họ lại bị treo ngược lên thế này? Còn nhét giẻ bịt miệng! Trên người có vết roi? Là bị đánh?
Một tên quan viên lại bộ trừng mắt kinh ngạc nói.
- Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, chúng ta chỉ đùa thôi!
Vương Hữu Lễ, sao ngươi lại tới đây?
Vương Khả lập tức tiến lại trấn an chúng nhân.
Dưới chân núi Anh Hùng Sơn!
Vương Hữu Lễ nét mặt co quắp nhìn đám đông đang tranh giành chia của trước mặt.
Tây Môn Tĩnh đấu với Vương Khả, Vương Hữu Lễ không cần nghĩ cũng biết Vương Khả nhất định sẽ thắng, hết thảy đều bởi đoạn thời gian kia đồng hành cùng Vương Khả, hắn sớm đã nhìn ra Vương Khả làm việc không chút tiết tháo!
Vương Khả hành sự, tiết tháo rơi đầy đất! Tây Môn Tĩnh luyện công luyện đến ngu, lấy cái gì ra đấu với Vương Khả?
Vương Khả lại sớm biết được mục đích của Tây Môn Tĩnh, há sẽ có chuyện thua?
Nhưng mà, có đánh chết Vương Hữu Lễ cũng không ngờ, tên Vương Khả này lại mặt dày đến cái mức như thế!
Đặt cược kiếm một vố lớn thì cũng thôi, trước mắt vét một khoản không nhỏ, còn định nuốt một mình? Ngay cả đám lão binh Chiến Thần Điện đều không xơ múi được gì, còn không lời nào để nói, đây đã không phải là vấn đề tiết tháo rơi hay không, đây căn bản là không có tiết tháo! Hắc ăn hắc a!
Then chốt hơn là, đứa này còn khóc nghèo? Mặt mũi ngươi đâu hết cả rồi?
- Vương Hữu Lễ, ngươi giương mắt nhìn ta nửa ngày là có ý gì?
Có việc thì mau nói!
Vương Khả nghi hoặc nhìn Vương Hữu Lễ.
- Chậc, Vương Khả, không uổng công ta toàn lực ủng hộ ngươi, ngươi quả nhiên là một nhân tài! Lễ bộ ta cần nhân tài như ngươi!
Vương Hữu Lễ lập tức trịnh trọng nói.
Vương Khả trừng mắt nhìn Vương Hữu Lễ:
- Vương Hữu Lễ, ngươi có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, có phải lại muốn lừa ta đúng không? Lần trước gài ta năm trăm vạn cân linh thạch, giờ ngươi lại muốn làm gì?
- Ai gài ngươi năm trăm vạn cân linh thạch?
Vương Hữu Lễ trừng mắt nói.
- Ngươi còn mặt dày nhắc đến chuyện này, chẳng phải ngươi dùng một bức thư pháp... !
Vương Khả lập tức giận nói.
Còn chưa dứt lời thì đã bị Vương Hữu Lễ che miệng lại!
- Làm gì? Ô ô ô, Vương Hữu Lễ, con mẹ ngươi! Tưởng ta không dám đánh ngươi đấy hả?
Vương Khả bị che miệng, chỉ còn biết trừng mắt ú ớ quát.
- Tới tìm ngươi là có chính sựt Vương Hữu Lễ lập tức nói tránh đi.
- Chính sự?
Vương Khả đẩy ra Vương Hữu Lễ, hỏi nói.
Vương Hữu Lễ liếc mắt nhìn sang tên quan viên lại bộ ở bên.
Tên quan viên lại bộ kia vội tiến đến nói:
- Vương Khả, ngươi là tân khoa trạng nguyên vừa được hoàng thượng khâm định, dựa theo quy trình, trạng nguyên có một lần cơ hội cưỡi ngựa dạo phố, tuyên truyền công danh! Đến lúc đó, người dân toàn thành đều sẽ chào đón ngươi!
- Cưỡi ngựa dạo phố? Ách, được rồi, ta không đi được, hay ho gì mà đi!
Vương Khả lắc đầu.
- Nhưng mà, ngươi không đi không được, đây là quy trình, đợi trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố xong rồi còn phải tới lại bộ báo danh, như thế lại bộ mới có thể bố trí chức quan cho ngươi!
Ngươi không án theo quy trình, vậy lại bộ làm sao bàn giao quan chức cho ngươi?
Tên quan viên lại bộ kia buồn bực nói.
Mẹ nó, lại bộ thượng thư nói không sai, tên Vương Khả này đúng thật dám cự tuyệt?
- Làm quan? Ta đâu nói qua mình muốn làm quan!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi không muốn làm quan?
Tên quan viên lại bộ cũng trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Đúng thế, ta làm quan làm gì? Giờ ta đang tự do tự tại, tài vụ tự do, ta có hơi đâu ăn no rững mỡ mà đi tìm lãnh đạo cho mình? Ta đâu có điên?
Vương Khả trừng mắt nói.
Tên quan viên lại bộ kia ngây người mất một lúc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có trạng nguyên không chịu làm quan, trước kia quả thực chưa từng gặp qua! Lấy quyền lực thẩm tra bách quan của lại bộ để ép ngươi nghe lời? Nhưng mà, nhưng mà tên Vương Khả này căn bản không muốn làm quan, giờ ta phải nên làm gì?
- Cái này, cái này... không được, ngươi không làm quan, ngươi còn đi thi trạng nguyên làm mẹ gì?
Tên quan viên lại bộ kia nhịn không được chửi đổng một tiếng.
- Ta cũng đâu muốn trúng trạng nguyên! Ta chỉ muốn gặp U Nguyệt mà thôi, là các ngươi cứ phải cho ta trúng trạng nguyên, ta biết làm sao được!
Vương Khả khoát tay nói.
Quan viên lại bộ:
=..
Mẹ nó, tân khoa trạng nguyên thế này, ta biết nói thế nào? Là chúng ta cứ phải cho ngươi trạng nguyên? Thì ra, hết thảy đều là tại chúng ta?
Xem ra, nhiệm vụ thừa tướng an bài căn bản không cách nào hoàn thành, giờ phải làm sao đây!
- Vương đại nhân, ngài xem!
Tên quan viên lại bộ kia gấp gáp nhìn sang Vương Hữu Lễ.
Hắn đúng là không cách nào giao lưu với Vương Khả được cải!
Chuyện vinh quang như vậy, ngươi còn ghét bỏ? Mẹ nó cứ, không lẽ ta phải trói ngươi lại? Then chốt là, ở bên còn có một đám lão binh Chiến Thần Điện da thô thịt dày đứng chống lưng, bên cạnh là đám công tử ca bị treo lên cảnh cáo, ta chân yếu tay mềm thế này, làm sao trói hắn được?
- Vương Hữu Lễ, không lẽ ngươi là thuyết khách được bọn họ mời tới?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Thuyết khách thì không đến nỗi, chỉ là đến thông báo với ngươi chút chuyện về lưu trình làm việc của lại bộ thôi!
Vương Hữu Lễ nói.
- Chuyện gì?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ngươi thật không muốn làm quan?
Vương Hữu Lễ nhíu mày hỏi.
- Ngươi nhìn đám công tử ca bị treo trên cột kia đi, cả Tây Môn Tĩnh nữa! Ta đây là đã đắc tội với toàn bộ hệ thống quan văn? Giờ ta lại đi làm quan văn, thế chẳng phải ăn no rỗi việc mua bực bội vào người thì là gì? Một tên trạng nguyên thì có thể làm quan lớn đến đâu? Đến lúc đó, cha chú đám công tử ca này gây khó dễ thì ta biết phải làm sao? Ngươi nhìn Tây Môn Tĩnh, cha hắn muốn làm khó quan viên nào đó, chẳng phải dễ như trở bàn tay? Đổi lại là ngươi, ngươi có điên không mà đi làm quan?