Đại Chiến Tướng tửu lâu!
Vương Khả lần nữa mời đám chiến tướng uống thả ga.
Trên đài cao bên cạnh chất đống một ngàn vạn cân linh thạch.
Một ngàn vạn cân linh thạch chất đống lại, hiệu ứng thị giác tương đối mạnh. Đám chiến tướng vừa uống rượu vừa đỏ mắt nhìn đống tiền kia.
- Vương Khả, lương tâm ngươi cuối cùng cũng thức tỉnh?
Mộ Dung Lão Cầu thấy Vương Khả đến kính rượu, trên mặt chớp qua một tia nghi hoặc, hỏi nói.
- Các vị, chuyện nào ra chuyện đó, các ngươi bị Chiến Thần ước thúc, tự nhiên không thể tham dự cướp bóc đám công tử ca kia, vậy nên, số tiền đó không thể phân cho các ngươi, nhưng mà, ta nhờ các ngươi hỗ trợ bắt đám công tử ca thì cũng nên chỉ trả phí dịch vụ chứ, đúng không nào? Đây là phí dịch vụ ta biếu các vị, một ngàn vạn cân linh thạch. Chuyện lần này, trách nhiệm, ta gánh, các ngươi không phải chịu chút liên quan nào, được không!
Vương Khả cười nói.
Trong đầu lại nghĩ, tiếp sau đây còn cần đám lão binh này chống lưng, sung làm bảo an bảo giá hộ tống cho công ty Thần Vương, tốt nhất là đừng nên đắc tội quá chết, xem như là chỉ trả chút phí dịch vụ đi.
- Vương Khả, ngươi nói thật đi, rốt cục ngươi bòn rút được bao nhiêu tiền từ trên thân đám công tử ca kia?
Mộ Dung Lão Cấu trừng mắt nói.
Vương Khả liếc nhìn Mộ Dung Lão Cẩu, đùa gì vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết vừa móc được tổng cộng bốn ngàn vạn cân linh thạch từ trên thân bọn họ? Ta có điên đâu!
- Bao nhiêu tiền? Các ngươi đừng hỏi, các ngươi chỉ cần biết mình chắc chắn không chịu thiệt là được rồi. Cũng đừng nói nhảm thêm nữa, ta chỉ hỏi, một ngàn vạn cân linh thạch này, các ngươi có muốn hay không? !
Vương Khả kêu nói.
- Muốn, sao lại không muốn!
- Đúng vậy, Trương Chính Đạo nói ngươi là gà trống sắt, giờ cuối cùng ta cũng tin!
- Được tiền, hà cớ gì ta lại không muốn?
Đám lão binh lập tức kêu ầm lên.
- Được rồi, mọi người cao hứng, vậy là được, việc này kết thúc ở đây, ngày mai còn phải làm phiền phức chư vị một phen!
Vương Khả nâng chén kêu nói.
- Ngày mai còn làm phiền chúng ta chuyện gì? Chẳng phải đám oắt con kia đều bị ngươi tóm sống hết rồi?
Mộ Dung Lão Cầu khó hiểu nói.
- Sáng mai ta phải cưỡi ngựa dạo phố, ta sợ trên đường đi có người muốn đánh ta, cho nên, làm phiền chư vị giúp ta hộ giá hộ tống!
Vương Khả nói.
- Đánh ngươi? Ngày mai ngươi là trạng nguyên dạo phố, đứa nào dám đánh ngươi? Đây chính là đại sự trong mắt hệ thống quan văn, đám quan văn nhất định sẽ khống chế hết thảy, không để xảy ra bất kỳ sự cỡ nào, ngươi lo lắng cái gì?
Mộ Dung Lão Cầu khó hiểu nói.
- Ta không cần các ngươi đi theo đội ngũ dạo phố, các ngươi chỉ cần ở trong bóng tối ngấm ngầm bảo hộ ta là được. Chỉ một câu thôi, các vị huynh đệ có chịu hỗ trợ không, ta lại chỉ ra thêm năm trăm vạn cân linh thạch, tính là phí trà nước cho các vị!
Vương Khả mở miệng kêu nói.
- Vương huynh đệ, ngươi rất sảng khoái, hơi tí liền xuất tiền, ta thích làm bằng hữu với người như ngươi!
- Hiện tại lại không đánh trận, chúng ta cũng nhàn đến hoảng, không phải chỉ là ngày mai bồi ngươi dạo phố một chuyến thôi sao, cứ giao cho bọn ta! - Vương huynh đệ dạo phố, sao có thể để kẻ xấu đánh lén? Yên tâm, chúng ta đảm bảo một con ruồi cũng không bay được đến trước mặt ngươi!
- Vương huynh đệ, cứ quyết định vậy đi!
Đám lão binh thấy Vương Khả lại lấy ra thêm năm trăm vạn cân linh thạch làm phí phục vụ, nguyên một đám lập tức sáng mắt lên, dồn dập gật đầu đáp ứng.
Chỉ riêng Trương Chính Đạo là ngồi trong góc không thốt nữa lời, bởi vì Trương Chính Đạo theo bản năng phát hiện ra có vấn đề.
Con gà trống sắt Vương Khả này, chịu vẫy ra năm trăm vạn cân linh thạch, đây là phong cách của hắn ư? Không hề, con người hắn, một cân linh thạch đều muốn cưa đôi ra để dùng, giờ lại vung vẫy cho các ngươi năm trăm vạn cân linh thạch? Đùa gì vậy?
Dù không biết tại sao Vương Khả lại cầm năm trăm vạn cân linh thạch đưa cho chúng nhân, nhưng, theo bản năng, Trương Chính Đạo cảm thấy số tiền kia không dễ cầm.
- Cứ quyết định vậy đi, tối ngày mai, chúng ta lại đến Đại Chiến Tướng tửu lâu uống rượu, đến lúc đó, ta lấy ra năm trăm vạn cân linh thạch cho mọi người uống trà!
- Được!
Đám chiến tướng đồng thanh hét lớn.
Ngày mai trả tiền cũng không sao cả, ai có thể quịt nợ bọn ta?
Đám chiến tướng không hề dị nghị gì về chuyện ngày mai mới có thể lấy được tiền.
Sáng sớm ngày hôm sau, phủ thừa tướng.
Bành bành bành!
- Mở cửa, mở cửa!
Có tiếng nói hư nhược vang bên ngoài cửa phủ thừa tướng.
- Ai vậy, trời còn chưa sáng đã gõ cửa? Không biết đây là chỗ nào à?
Có tiếng mắng chửi vọng ra.
Cửa nhỏ cạnh hông mở ra, một tên môn vệ cường tráng nổi giận đi ra, nhưng đợi khi nhìn rõ người gõ cửa, hắn lập tức biến sắc.
- Công tử? Là công tử, công tử, sao ngươi lại thành như vậy?
Nhanh, nhanh, người đâu. Mau, công tử đi về!
Môn vệ hoảng sợ kêu lên.
Chỉ thấy, sắc mặt Tây Môn Tĩnh trắng bệch, không hề có chút huyết sắc, cả người gầy rộc hốc hác, hư nhược vô cùng.
Lúc này nhìn thấy môn vệ đến đỡ lấy mình, Tây Môn Tĩnh mới nhắm mắt lại, ngất đi.
Lập tức, phủ thừa tướng loạn thành một đoàn, gà bay chó chạy.
Trong phòng ngủ Tây Môn Thuận Thủy, thị nữ phục thị Tây Môn Thuận Thủy mặc đội quần áo mũ mão.
Chợt thấy quản gia vội vàng đi vào báo.
- Lão gia, công tử trở về!
Quản gia cung kính nói.
- Ù, ta biết rồi!
Tây Môn Thuận Thủy ứng một tiếng, đầu không thèm ngoảnh lại.
- Lão gia, chuyện hôm qua trong thành mở cá cược, ngài cũng biết, chính là cược xem Vương Khả và công tử tranh lô đất Anh Hùng Sơn ai thua ai thắng, kết quả đêm qua đã có, là Vương Khả thắng!
Quản gia cười khổ nói.
- ÙI Tây Môn Thuận Thủy mặt không đổi sắc tiếp tục để cho thị nữ chỉnh lý quần áo.
- Lão gia không cho chúng ta đi tìm Vương Khả... !
Quản gia cười khổ nói tiếp.
- Con người Vương Khả tuy hành sự có chút láu cá, nhưng vẫn hiểu phân tấc, hắn đáp ứng Vương Hữu Lễ sáng nay thả bọn Tĩnh nhỉ ra liền nhất định sẽ thả, giờ không phải đã trở về rồi đấy thôi?