- Ai, thôi vậy! Sau này nếu lại có cá cược liên quan tới Vương Khả, ngươi nhất định phải nhắc nhở bản quan!
Vương Hữu Lễ thở dài nói.
- Vương đại nhân, ngươi nhìn trúng Vương Khả? Không đến nỗi chứ?
Tên quan viên kia kinh ngạc nói.
- Sao không đến nỗi? Chẳng lẽ không có ai mua Vương Khả thắng?
Vương Hữu Lễ khó hiểu hỏi.
- Ách, có thì đúng là có, không biết vì sao, binh bộ thượng thư, hình bộ thượng thư cũng đều tham dự, mua Vương Khả thắng!
Tên quan viên kia nói.
- Trình Bạch Xuyên, Tào Hùng? Vương Khả quá phận, có chuyện tốt như thế, sao không nhắc nhở ta?
Vương Hữu Lễ trừng mắt giận nói.
- Đại nhân, ngươi nói vậy là có ý gì?
Tên quan viên kia tròn mắt hỏi.
- Trình Bạch Xuyên, Tào Hùng mua bao nhiều tiền?
Vương Hữu Lễ trầm giọng nói.
- Bọn họ mỗi người ra một ngàn vạn cân linh thạch, đúng rồi, sáng hôm nay còn có một người thần bí cũng tới đặt cược Vương Khả. Số tiền cược rất lớn, hẳn là Vương Khả lén phái thủ hạ tới mua mình thắng, đặt tận hai ngàn vạn cân linh thạch!
Tên quan viên kia nói tiếp.
- Tào Hùng, Trình Bạch Xuyên, mỗi người kiếm hai ngàn vạn cân linh thạch, Vương Khả một mình kiếm năm ngàn vạn cân linh thạch, tiền mua đất đều lấy về? Tính ra, Vương Khả mua đất, một phân tiền cũng không cần chỉ?
Vương Hữu Lễ kinh hô.
- Hả? Cái gì vậy? Vương đại nhân, sao ngài chắc chắn Vương Khả sẽ thắng? Khế ước cho thuê có đương án ở hộ bộ, dù xé cũng vô dụng, đám chiến tướng Chiến Thần Điện hẳn cũng không dám đi xúc phạm luật pháp Đại Thiện. Cho nên chuyện lần này, Vương Khả tất thua, sao đấu lại Tây Môn Tĩnh được? Ngươi biết không?
Hộ bộ thượng thư Tiền Đa Đa bỏ ra ba ngàn vạn cân linh thạch mua Tây Môn Tĩnh thắng!
Tên quan viên kia tròn mắt thảng thốt nói.
- Tiền Đa Đa cũng đặt cược? Khó trách, lão tiểu tử này, quả nhiên không phải thứ tốt, ta còn đang thắc mắc, chuyện xảy ra từ ngày hôm qua, sao trong buổi họp hôm nay Tiền Đa Đa mới bẩm báo với thừa tướng. Thì ra, hắn đợi sau khi đóng kèo, đợi hết thảy đều an bài mới chịu nói! Hắn cũng muốn kiếm bộn? A ha ha ha, Tiền Đa Đa, ngươi cả ngày đánh nhạn, cuối cùng cũng có ngày bị nhạn mổ mắt!
Vương Hữu Lễ hưng phấn nói.
- Ý gì? Vương đại nhân, sao ngài tin tưởng Vương Khả nhất định sẽ thắng? Ngươi không biết Tây Môn Tĩnh đã là Nguyên Thần Cảnh? Vương Khả không có Chiến Thần Điện trợ lực thì chỉ là một tên Nguyên Anh Cảnh, Tây Môn Tĩnh còn có đại nghĩa chống lưng, há sẽ bại bởi Vương Khả?
Tên quan viên kia không tin nói.
- Ngươi nghĩ tới tu vi, lại không nghĩ tới tiết tháo!
Vương Hữu Lễ lắc đầu nói.
- Tiết tháo? Tiết tháo thì liên quan gì?
Tên quan viên này vẫn cứ không hiểu.
- Ngươi còn quá trẻ!
Vương Hữu Lễ lắc đầu, lại không giải thích gì thêm.
- Vương đại nhân, ngài nói rõ ràng xem nào, ta nghe không rõ, Tây Môn Tĩnh có khế ước thuê đất, thực lực càng là siêu quần, dù có đám chiến tướng Chiến Thần Điện chống lưng, nhưng bức bởi luật pháp bọn hắn cũng không dám giúp Vương Khả làm chuyện trái pháp luật, ta nhìn không ra khả năng Tây Môn Tĩnh thua cuộc, điều đó căn bản là không thể!
Tên quan viên kia không tin nói.
- Đại, đại nhân!
Một tên quan viên lại bộ khác ở bên chợt níu tay tên quan viên kia.
- Làm gì?
- Ngươi, ngươi, chính ngươi nhìn đi!
Tên quan viên kia cổ quái nói.
Đám người cùng nhìn theo, nhất thời, ai nấy đều ngây ra như phỗng.
Chỉ thấy, Tây Môn Tĩnh và một đám công tử ca bị xâu lại, miệng nhét giẻ, nhìn thảm không thể tả.
Còn Vương Khả thì được mấy tên chiến tướng vây ở chính giữa, cả đám như là đang cãi nhau, bọn chiến tướng vốn nổi danh mắng chửi chơi xỏ lá vô cùng lợi hại, lúc này nước miếng đều khô, Vương Khả lại vẫn cứ như lão tăng nhập định, đứng đó sừng sững bất động.
- Chư vị, các ngươi biết rồi đấy, lần này ta tiêu tốn năm ngàn vạn cân linh thạch mua đất, lại chỉ ra một ngàn vạn cân linh thạch mua lại phần khế ước này, còn góp đi vào vô số người tình, ta tổn thất thẳm trọng, giờ chỉ cầm mấy đồng tiêu vặt của đám tiểu tử này để bù vào, các ngươi còn dày mặt đòi tiền với ta? Các ngươi đừng như vậy, ta còn phải dẫn các ngươi kiếmmột tháng năm trăm vạn, đừng vì chút tiền mà đã đỏ mắt, phải nhìn về phía trước, trước mặt các ngươi là từng tòa linh sơn, chứ không phải đống lông gà vỏ tỏi này!
Vương Khả ý vị sâu xa khuyên nhủ.
- Ngươi đánh rắm, Vương Khả, đó mà là lông gà vỏ tỏi à?
- Đúng vậy, ta tính qua rồi, tổng số tiền tại trên người đám thiếu gia hoàn khố này chí ít phải có năm ngàn vạn cân linh thạch?
Đấy mà là lông gà vỏ tỏi?
Mộ Dung Lão Cấu kêu lên.
- Sổ sách không thể tính như vậy, ta chỉ cầm chút tiền lẻ, nhưng lại đắc tội toàn bộ hệ thống quan văn, trách nhiệm lớn lắm. Lại nói các ngươi, chẳng phải Hoàng Chiến Thần đã nhắc nhở các ngươi? Đừng nên xung đột với hệ thống quan văn còn gì. Các ngươi mà cầm số tiền kia, chẳng phải đồng nghĩa với đắc tội toàn bộ hệ thống quan văn? Chẳng phải tuyên chiến với toàn thể quan văn? Các ngươi làm sao ăn nói với Hoàng Chiến Thần? Các ngươi có xứng đáng với lời căn dặn của Chiến Thần không? Đấy mà là tiền à? Đấy là chứng cứ va chạm hệ thống quan văn, ô danh như thế, ta có thể để các ngươi gánh ư? Được rồi, ta chịu thiệt chút! Ta gánh vác hết, như thế, các ngươi vẫn là chiến tướng tốt dưới trướng Chiến Thần! Số tiền kia ý nghĩa trọng đại, các ngươi không động được!
Vương Khả ngữ trọng tâm trường khuyên nhủ.
Đám người Mộ Dung Lão Cẩu mặt đen như đáy nồi, đồng loạt trừng mắt nhìn Vương Khả. Mẹ nó, số tiền kia, chúng ta không được phân dù chỉ một cắc?
- Mộ Dung Lão Cẩu, ta khuyên các ngươi bỏ đi, tiền đến trong túi Vương Khả rồi, ngươi còn muốn hắn lấy ra, nằm mơ! Trước nay làm gì có chuyện gà trống sắt rụng lông!
Trương Chính Đạo ở bên cũng khuyên nhủ.
Đám chiến tướng chỉ còn biết trơ mắt nhìn Vương Khả cuỗm sạch số tiền kia.
Trong khi đó, Tây Môn Tĩnh và đám công tử ca bị treo ngược cao cao lại chỉ biết miệng kêu ô ô, tức đến mức mở miệng mắng người đều mắng không được.
Nơi không xa, đám quan viên lại bộ tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều không biết đã xảy ra chuyện gì _