Nơi không xa, Tây Môn Tĩnh đang bị treo ngược lên nổi giận mắng nói.
- Vòng tay trữ vật của ta có năm trăm vạn cân linh thạch!
- Vòng tay trữ vật của ta có bốn trăm vạn cân linh thạch!
- Vòng tay trữ vật của ta có ba trăm vạn cân linh thạch!
Đám thiếu gia hoàn khố biết được Vương Khả sẽ không giết mình, lập tức kêu la ầm ĩ.
Tùy theo nguyên một đám thiếu gia báo ra số tiền bị Vương Khả lấy mất, nhịp thở của bọn lão binh không khỏi càng thêm dồn dập, đấy mà là tiền tiêu vặt? Bốn mươi hai chiếc vòng tay trữ vật!
Thế chẳng phải kiếm về tiền mua lô đất này.
- Bịt miệng bọn hắn lại!
Vương Khả trừng mắt quát.
Lập tức, đám đệ tử Vương gia cấp tốc tiến đến nhét giẻ bịt mồm.
- Đừng nghe bọn hắn thổi, một đám oắt con thì có được mấy tiền?
Vương Khả lập tức trấn an.
Vương Khả, ngươi tưởng bọn ta ngu chắc?
Đám lão binh lập tức vây lại Vương Khả, mẹ nó, trước nay chưa từng có ai cướp được nửa cắc từ trong tay bọn ta. Chúng ta nổi tiếng là nhạn qua nhổ lông, róc thịt ba thước, không ngờ lại trơ mắt nhìn ngươi vét nguyên một núi linh thạch, chúng ta há có thể chỉ biết đứng nhìn? Ngươi nằm mơ!
Dưới chân núi Anh Hùng Sơn!
Một đám quan viên lại bộ vội vàng lao đến. Đi cùng còn có một người, lễ bộ thượng thư Vương Hữu Lễ.
- Lễ bộ thượng thư, lần này đúng thật là thêm phiền toái cho ngài! Phiển ngài cùng theo chúng ta đi một chuyến!
Một tên quan viên lại bộ khách khí nói.
- Lại bộ thượng thư đích thân đến xin ta hỗ trợ, ta tự nhiên phải cho chút thể diện! Huống hồ, ta còn có chút việc nhỏ cần nhờ lại bộ thượng thư hỗ trợ, chuyện nhỏ này, không đáng nhắc đến!
Vương Hữu Lễ vuốt râu cười nói.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, trước đây vốn chúng ta cũng đã chuẩn bị đi, nhưng vừa ra cửa thì lại bộ thượng thư đột nhiên gọi lại, nói tên Vương Khả kia hình như không quá để tâm tới thân phận trạng nguyên, lần này tới mời, sợ rằng mời không được, cho nên mới phải tìm người đi cùng!
Tên quan viên lại bộ kia cười khổ nói.
Nhiều năm vậy rồi, nhưng đây còn là lần đầu tiên nghe nói có người dám không thèm ngó ngàng tới danh phận trạng nguyên Đại Thiện. Nhưng, tử tế nghĩ lại, thật có khả năng này, rốt cuộc, lần này Vương Khả tới là nhắm vào U Nguyệt công chúa, nhắm tới vị trí phò mã, không chừng hắn thật không để ý cũng nên.
- Đúng rồi, Vương đại nhân, ngươi và Vương Khả tương đối thân quen, đoạn thời gian này, có người nói thiên “Tụng Thiện Hoàng"
kia là do ngài viết?
Một tên quan viên lại bộ hiếu kỳ nói.
- Ai tung tin đồn nhảm? Ai tung tin đồn nhảm? Lão phu làm sao có thể viết ra Tụng Thiện Hoàng?
Vương Hữu Lễ lập tức giãy nãy như là nhím xù lông.
- Ách, là vài ngày trước ở phủ công tử thừa tướng, trong lúc vô tình Tây Môn Tĩnh nói lỡ miệng!
Tên quan viên kia đáp.
- Tây Môn Tĩnh? Lời cái tên hoàn khố bất học vô thuật kia mà các ngươi cũng tin?
Vương Hữu Lễ trừng mắt nói.
- Ách, hắn là công tử phủ thừa tướng, hơn nữa tu vi cũng đến Nguyên Thần Cảnh, công tử trong phủ các vị đại nhân đều nghe lời Tây Môn Tĩnh, như thiên lôi sai đâu đánh đó, hẳn là... !
Tên quan viên kia nhíu mày nói tiếp.
- Con trai thừa tướng liền có thể nói bậy nói bạ? Hắn tưởng khoa khảo là trò đùa chắc? Danh dự cả đời của lão phu, há là hắn có thể xuyên tác? Để ta bắt được, xem ta giáo huấn hắn thế nào!
Vương Hữu Lễ trừng mắt nói.
- Tây Môn Tĩnh chính là con trai thừa tướng, Vương đại nhân ngài đừng đùa, ai dám tìm hắn gây sự?
Tên quan viên kia cười nói.
- Không phải Vương Khả từng đánh qua hắn hai lần?
Vương Hữu Lễ trầm giọng nói.
- Đó là trước kia, lần đầu là ở Thập Vạn Đại Sơn, là địa bàn Vương Khả! Lần thứ hai là ở khu cách ly trường thi, lúc ấy Tây Môn Tĩnh không thể điều động người khác tới giúp, giờ đâu thể so với trước kia? Nơi đây là Thiện Thần Đô, Vương Khả sao còn dám đối đầu với Tây Môn Tĩnh? Ta nghe nói, Tây Môn Tĩnh còn đi hộ bộ thuê đi lô đất Vương Khả vừa mua, Vương Khả chắc là sẽ bị chọc cho tức đến hộc máu!
Tên quan viên kia cười nói.
- Tây Môn Tĩnh làm khó Vương Khả?
Vương Hữu Lễ nhíu mày nghi hoặc hỏi lại.
- Đó là đương nhiên, Tây Môn Tĩnh còn gọi một đám công tử nhà các vị đại nhân, cùng tới Anh Hùng Sơn chờ Vương Khả, nói muốn dằn mặt Vương Khả, còn tổ chức đặt cược trong thành, rất nhiều người cùng theo đặt cược, mua Vương Khả bị Tây Môn Tĩnh chỉnh cho mặt mày xám tro! Tên quan viên kia cười nói.
- Kèo ấu trĩ như thế mà cũng có người đặt cược?
Vương Hữu Lễ sửng sốt.
- Đương nhiên, hiếm có hai nhân vật phong vân trở thành đề tài cho mọi người bàn tán tiêu khiển, kèo đặt cược tự nhiên cũng theo đó trở thành tiêu điểm, một bên là con trai thừa tướng, một bên là tân khoa trạng nguyên. Người đặt cược rất nhiều, đám công tử Tây Môn Tĩnh mang đi càng là nhân chứng cho vụ cá cược này! Bọn họ tính lấy Anh Hùng Sơn làm chiến trường, xem xem Vương Khả, Tây Môn Tĩnh rốt cục ai sẽ cúi đầu!
Tên quan viên kia nói.
- Hả? Thật có đánh cược ấu trĩ vậy à?
Vương Hữu Lễ ngây người.
- Đúng vậy, cược Tây Môn Tĩnh thắng, tỷ lệ một ăn một phẩy năm. Cược Vương Khả thắng, tỷ lệ một ăn ba! Đám công tử ca kia đều đặt Tây Môn Tĩnh thắng, bởi vì bọn hắn thấy qua khế ước thuê đất trong tay Tây Môn Tĩnh, theo như luật pháp Đại Thiện, Vương Khả tất sẽ bị bức cho gà bay trứng vỡ, chậc chậc!
Tên quan viên lắc đầu, như là đang mặc niệm cho Vương Khả.
- Giờ lão phu đi đặt cược thì còn kịp nữa không?
Vương Hữu Lễ nhìn tên quan viên kia hỏi.
- Vương đại nhân, chẳng phải ngươi nói đánh cược này rất ấu trĩ ư?
- Đúng là ấu trĩ, nhưng mà, cơ hội kiếm tiền từ trên trời rơi xuống, sao lại không nhặt!
Vương Hữu Lễ lập tức nói.
- Không kịp nữa rồi, đêm qua bắt đầu mở giao dịch, giờ thìn hôm nay đóng kèo, hiện tại chỉ còn chờ kết quả!
Tên quan viên lại bộ kia nói.
- Chuyện tốt như vậy sao không ai nói cho ta biết?
Vương Hữu Lễ trừng mắt giận nói.
- Ách, Vương đại nhân, không phải ngài ghét nhất đánh bạc sao?
Tên quan viên kia không khỏi tròn mắt.