Chúng tà ma hô to một tiếng, mắt thấy sắp sửa đánh tới.
- Không thể tiện nghi bọn họ như vậy được!
Vương Khả hét lớn một tiếng.
- Hả?
Tất cả mọi người nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả nghiêng đầu:
- Đường chủ, giết đám đệ tử Kim Ô Tông này như vậy, khó giải mối hận trong lòng ta và thù của các đại ca ta, không thể để đám hung thủ này dễ dàng chết như vậy!
- Ngươi muốn thế nào?
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Không phải Minh Ma đại hội sắp diễn ra sao? Trên Minh Ma đại hội, sao có thể thiếu tù phạm chính đạo? Thuộc hạ đề nghị, mang đám đệ tử Kim Ô Tông này, đưa đến trên Minh Ma đại hội, để cho tất cả huynh đệ Ma Giáo ta nhục nhã một phen, sau đó ở trên Minh Ma đại hội kết thúc sinh mệnh của bọn họ! Phải để tất cả đệ tử chính đạo biết rõ, kết quả đắc tội Ma Giáo ta!
Vương Khả hung ác nói.
- Ngươi bị điên rồi, trực tiếp ăn là được, cần gì đợi đến Minh Ma đại hội?
- Ngươi chỉ lắm chuyện, ăn trên Minh Ma đại hội, với ăn hiện tại, có gì khác nhau?
- Giết gà dọa khỉ cho chính đạo nhìn sao? Ngươi có bị bệnh không, chính ma bất lưỡng lập, lại còn cần cởi quần đánh rắm sao?
Một đám tà ma lập tức lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Vương Khả tỏ vẻ đắng chát:
- Đường chủ thứ tội, là tiểu tử lắm mồm, ta, ta cũng chỉ là trong lòng quá tức giận bọn hắn giết nhóm người đại ca ta, còn nữa, ta chỉ muốn dương cao thanh thế cho Minh Ma đại hội, Minh Ma đại hội cũng không thể chỉ có một cái Minh Thai Chi Thân! Như thế quá vắng lạnh, nếu chính đạo biết được, chẳng phải là chê cười chúng ta sao? Quá mất mặt!
Vương Khả nói xong, không dám khuyên nữa, nhưng ánh mắt lại nhìn về Chu Hồng Y.
Bởi vì Vương Khả biết, Chu Hồng Y có thể quyết định ở nơi này, chỉ cần hắn gật đầu, vậy sẽ không có vấn đề.
Mặc dù vẫn không rõ ràng quan hệ giữa Nhiếp Diệt Tuyệt và Chu Hồng Y, nhưng ngày đó gặp nhau, bọn họ đều ôm nhau, khẳng định có gian tình! Chu Yếm nói Minh Ma đại hội là do Nhiếp Diệt Tuyệt tổ chức, ta nói giúp Nhiếp Diệt Tuyệt giữ thể diện, ngươi sẽ không đồng ý sao?
Giúp Thanh nhi giữ thể diện? Chuyện này, có gì mà Chu Hồng Y không muốn?
- Được, nói hay lắm, bản đường chủ thích nhất loại đệ tử trọng tình trọng nghĩa như ngươi, quyết định như vậy đi, đưa đến Minh Ma đại hội! Tránh lúc đó một mình công chúa U Nguyệt không đủ chia ăn! Đương nhiên, nếu bọn họ phản kháng, vậy liền giết hết!
Chu Hồng Y vung tay lên quyết định.
- Vâng!
Nhóm tà ma phiền muộn.
Trương Thần Hư giương mắt nhìn Vương Khả, tên đại lừa dối này, ở trong đám ma đạo, thật sự là hô phong hoán vũ? Nói cái gì cũng có người tin tưởng? Vì sao chứ? Các ngươi đều là thiểu năng trí tuệ tập thể sao?
Trương Thần Hư chỉ thấy Vương Khả khoe khoang khoác lác, không thấy được lời nói của Vương Khả đi qua đáy lòng Chu Hồng Y. Không phải ai cũng biết Chu Hồng Y và Nhiếp Diệt Tuyệt có gian tình. Vương Khả giúp Nhiếp Diệt Tuyệt cân nhắc chu toàn, tự nhiên Chu Hồng Y toàn lực ủng hộ.
Mặc dù có vô số điều không hiểu, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ tạm thời không phải chết.
Mẹ nó, câu nói nào của tên Vương Khả này là thật đây? Hắn sẽ giúp chúng ta cầu viện Kim Ô Tông sao? Ngộ nhỡ gạt chúng ta thì làm sao bây giờ? Nhưng hôm nay, có một chút hi vọng sống, tự nhiên đám người không có khả năng bại lộ bí mật của Vương Khả.
- Một đám ngụy quân tử chính đạo, đã thấy chưa? Đường chủ khai ân, cho các ngươi sống thêm một đoạn thời gian, hiện tại, giao ra toàn bộ vòng tay trữ vật, túi trữ vật, pháp bảo của các ngươi ra! Sau đó thúc thủ chịu trói!
Vương Khả lấy ra một cái chậu lớn, chậm rãi đi ra phía trước.
Chậu lớn?
Chúng tà ma cau mày nhìn về phía Vương Khả, tiểu tử này, còn muốn cướp đoạt túi trữ vật và pháp bảo của đệ tử Kim Ô Tông? Tiểu tử ngươi nằm mơ à!
Nhưng khiến nhóm tà ma không thể nào hiểu được chính là, Trương Thần Hư dẫn đầu, thật sự tháo vòng tay trữ vật xuống, bỏ vào trong chậu.
- Keng!
Vòng tay trữ vật rơi vào chậu, Trương Thần Hư đứng chờ để nhóm tà ma trói chặt.
Rất nhiều tà ma đều trừng to mắt, các ngươi thật sự tước vũ khí đầu hàng? Các ngươi không phải đệ tử chính đạo sao? Tinh thần xả thân vì nghĩa của các ngươi đâu? Sự anh dũng nhiệt huyết của các ngươi đâu? Chúng ta còn chờ các ngươi không chịu nổi nhục, chó cùng rứt giậu đây này, tại sao các ngươi lại đầu hàng?
Từ xưa tới nay chính ma chi chiến, chưa từng thấy qua đầu hàng như vậy? Ngươi cho rằng đầu hàng là không bị giết sao?
Nhưng đệ tử Kim Ô Tông lại thật tháo tất cả vòng tay trữ vật, túi trữ vật và binh khí giao ra, đặt ở trong chậu của Vương Khả.
Rất nhiều tà ma tóm lấy tóc mình, chuyện gì thế này? Là do ta quá lâu không đi ra ngoài, hay bây giờ tập tục của chính đạo đã thay đổi rồi? Bây giờ chính đạo đều dễ đối phó như vậy sao?
Nhóm tà ma không hiểu nhìn về phía Vương Khả, mà đệ tử Kim Ô Tông càng hung tợn trừng mắt nhìn Vương Khả, tựa như đang nói, ngươi dám gạt chúng ta, chúng ta liền cá chết lưới rách, lột trần bí mật của ngươi.
- Mấy người đến đây, trói đám chính đạo này lại, bọn họ đã thúc thủ chịu trói, nhanh lên!
Vương Khả hô hào với một đám tà ma.
Vừa nói Vương Khả vừa ôm cái chậu lớn chất đầy túi trữ vật, pháp bảo đi đến trước mặt Chu Hồng Y.
- Đường chủ, tiểu tử đã lục soát toàn bộ tiền tài của nhóm hung thủ giết các đại ca ta. Rốt cụ đám hung thủ này cũng có ngày hôm nay, ôi, đáng tiếc các đại ca của ta, bọn họ vì sự nghiệp Ma Giáo, đã chết thảm ở trong tay đám chính đạo này. Hu hu, bọn họ chết thật thảm, đám con mồ côi của các đại ca làm sao bây giờ? Cha mẹ già của Nhị ca, phu nhân tàn tật của Tam ca, đứa con còn trong tã lót của Tứ ca, các đại ca không phù hộ, làm sao có tài nguyên tu hành? Còn phải tránh né chính đạo truy sát, ta thực sự là, thực sự là... !
Vương Khả không nhịn được dụi mắt một cái, giống như đang vì đám con mồ côi của những tên tà ma bỏ mình kia mà khổ sở.
Những tên tà ma này, vì Ma Giáo, quăng đầu lâu tung nhiệt huyết, chết thảm trong tay đám chính đạo này, hiện tại, ta lục soát tiền tài của đám hung thủ này đến cho ngài xử trí!