- Tốt! Không ai được đụng vào những di thể này, giao cho ngươi xử lý!
Chu Hồng Y vỗ vai Vương Khả, giống như hết sức thưởng thức vậy.
- Đa tạ đường chủ!
Vương Khả cảm kích nói.
Sau khi cảm ơn, Vương Khả liền nhìn về phía xa xa Chu Tiên trấn hô:
- Ông chủ quán trà Công Nhất đâu? Tìm vài người, mang mấy cỗ quan tài tốt nhất ở trong trấn các ngươi tới đây! Nhanh!
- Vâng!
Tiếng hô của ông chủ quán trà Công Nhất từ nơi xa truyền đến.
Người Chu Tiên trấn cách quá xa, không thể nghe được thanh âm mọi người nơi đây. Đương nhiên, ở trong ánh mắt đám tà ma, Chu Tiên trấn nho nhỏ này, giống như một cái xóm nghèo. Một đám phú hào sẽ để ý những tên ăn mày khu dân nghèo sao? Ngay cả để bọn hắn tới gần cũng không muốn.
Cũng vì Vương Khả mở miệng, mới mở ra một con đường, cho đám người chủ quán trà Công Nhất, mang từng cái quan tài tới, vô cùng cẩn thận thu nhặt thi thể những tà ma kia lại.
Đệ tử Kim Ô Tông bó tay rồi, tên Vương Khả này, diễn kịch nghiện rồi sao? Còn giúp tà ma thu nhặt thi thể?
Đám người Trương Thần Hư vẫn không rõ dụng ý của Vương Khả, nhưng, có người đã hiểu. Ở bên trên sườn núi nhỏ cách Chu Tiên trấn không xa, Trương Chính Đạo đã vụng trộm từ lòng đất trốn ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy vô số Biên Bức và tà ma đen nghịt, thì bị dọa không dám tới gần. Chỉ đứng từ xa phóng tầm mắt tới.
Nhìn Vương Khả cứ như vậy lẫn vào trong Ma Giáo, cũng trố mắt đứng nhìn, mắng to Vương Khả là yêu nhân.
Trương Chính Đạo thấy Vương Khả chỉ nặn ra hai giọt nước mắt, đã phụ trách tẩm liệm thi thể tà ma, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
- Vương Khả, dưới trường hợp này, ngươi cũng có thể kiếm tiền sao? Tiền của người chết cũng không bỏ qua? Sao ngươi không bị sét đánh chết đi!
Trương Chính Đạo mắng to.
Bởi vì trên người những tà ma chết đi, có vòng tay trữ vật, có túi trữ vật, có pháp bảo, tất cả đều là tiền mà! Hiện tại, Vương Khả lại đường hoàng thu sạch vào túi mình?
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Lão tử mệt gần chết, mới ăn thịt được một con tiên hạc, bị đuổi giết suýt chút thăng thiên, Vương Khả hắn, dưới hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm, vớt đầy một túi? Không cần nhìn cũng biết đám người thu nhặt thi thể kia, chắc chắn là thuộc hạ của Vương Khả!
- Không được, chỗ tốt này, cũng có một nửa của ta, cũng có một nửa của ta!
Trương Chính Đạo ghen tỵ không thôi.
Thời khắc đố kị, Trương Chính Đạo lại thấy Vương Khả nghênh ngang đi đến trước mặt đám đệ tử Kim Ô Tông.
- Vương Khả? Ngươi hay lắm? Thật sự coi mình là đệ tử Ma Giáo sao? Ngươi chạy đến trước mặt đệ tử Kim Ô Tông đắc chí đi? Bọn họ mà mật báo, ngươi cũng chết chắc, ngươi là đệ tử Trần Thiên Nguyên, thân phận mà bại lộ một cái, không có ai cứu được ngươi! Ngươi đang chơi cái gì vậy?
Trương Chính Đạo giương mắt nhìn phương xa.
Nhìn một chút, miệng Trương Chính Đạo ngoác lên lần thứ hai.
- Mẹ nó, ngươi ăn ma đạo xong, ại ăn chính đạo sao? Ngươi cũng muốn ép chút dầu trên người đệ tử Kim Ô Tông ư?
Trương Chính Đạo trừng mắt kinh ngạc.
Phế tích Nhiếp gia!
Vô số tà ma bao vây nơi này lại, một vài tà ma càng giơ thẳng binh đao lên, lạnh lùng nhìn về phía đám đệ tử Kim Ô Tông.
Đám người Trương Thần Hư đã bị trọng thương, làm sao chạy thoát được? Lần này, lại bị Vương Khả hại chết.
- Lại là các ngươi?
Chu Hồng Y híp mắt nhìn về phía đám người Trương Thần Hư.
Hiển nhiên, Chu Hồng Y đã nhận ra, trước đây không lâu ở Lang Tiên trấn, chính là đám người này hại bản thân bại lộ thân thể, mất hết thể diện. Hoá ra là bọn họ?
- Đường chủ, ngươi biết bọn hắn?
Một đám tà ma lộ vẻ nghi hoặc.
Vương Khả lại giành trước, tiến lên một bước:
- Đệ tử Kim Ô Tông? Hừ, đám ngụy quân tử chính đạo các ngươi, rốt cục cũng nếm mùi đau khổ? Dũng khí lúc trước mai phục nhóm người đại ca ta của các ngươi đâu? Đến đây, đến giết đi!
Vương Khả ngang ngược, càn rỡ đi đến trước mặt đám người Trương Thần Hư, một bộ cáo mượn oai hùm, khiến chúng tà ma dồn dập nhíu mày, tiểu tử này cứ như vậy đi qua, không muốn sống nữa sao? Với chút tu vi ấy, nhất định sẽ bị đám đệ tử chính đạo này vây quanh, loạn đao chém chết?
Ngang ngược càn rỡ, phùng mồm chửi rủa?
Chúng đệ tử Kim Ô Tông lập tức trừng to mắt, tên khốn này, cho rằng lẫn vào trong Ma Giáo, là chúng ta không có biện pháp bắt ngươi sao? Lão tử nói một câu, là có thể khiến ngươi chết không có chỗ chôn, muốn chết thì cùng chết!
Thời điểm chúng đệ tử Kim Ô Tông muốn vạch trần Vương Khả, Vương Khả lại quay lưng về phía nhóm tà ma, không ngừng nháy mắt với đám người Trương Thần Hư. Đồng thời dùng khẩu ngữ, trần chụi nói chuyện, không phát ra âm thanh.
Trương Thần Hư nhìn khẩu hình miệng Vương Khả, lập tức đọc được ý nghĩa.
- Nếu không muốn chết, tất cả câm miệng! Ta cứu các ngươi. Phối hợp với ta trước ngăn chặn bọn họ, ta sẽ giúp các ngươi liên hệ Kim Ô Tông!
Vương Khả dùng khẩu ngữ nói.
Phối hợp? Phối hợp cái rắm à, Vương Khả ngươi chính là kẻ tham sống sợ chết, lo lắng chúng ta làm lộ bí mật của ngươi thì có?
- Sư huynh, liều mạng với bọn hắn, nói không chừng có thể giết ra một đường máu!
Một tên đệ tử Kim Ô Tông dữ tợn nói.
Nhưng Trương Thần Hư lại ngăn vị sư đệ xung động kia lại, giết ra ngoài? Mẹ nó, nếu như ta ở thời kỳ toàn thịnh còn có gan đánh cược một lần, bây giờ căn bản chính là tự tìm cái chết.
Ta bị Chu Hồng Y chú ý, hắn sẽ thả ta đi sao? Với bộ dạng này của chúng ta, làm sao trốn được?
Trương Thần Hư gắt gao nhìn chằm chằm vào Vương Khả, trong lòng tức giận! Vừa rồi ta còn có thể làm thịt Vương Khả, tại sao hiện tại ta phải nhìn sắc mặt Vương Khả chứ?
- Hừ, các ngươi muốn thế nào?
Trương Thần Hư hung tợn nhìn về phía Vương Khả.
Bộ dạng kia là ngươi không cứu được chúng ta, vậy cùng đồng quy vu tận, chúng ta sẽ nói ra thân phận của ngươi.
Vương Khả không có mở miệng, tà ma xung quanh đều cười giễu.
- Muốn thế nào? Nếu dám giết đệ tử Ma Giáo ta, vậy cũng phải chuẩn bị tâm lý bị chúng ta ăn, các huynh đệ, cùng ta phân thây đám đệ tử Kim Ô Tông này!
Một tên tà ma hét lớn.
- Tốt!