Nhiều tiểu đệ như vậy, không, nhiều đệ tử Ma Giáo nhìn xem như vậy, ngươi có thế để cho các huynh đệ đổ máu lại rơi lệ sao? Ngươi nhẫn tâm nuốt hết chỗ tiền tài bất nghĩa này sao? Ngươi muốn chia của bất công, ngươi bảo các huynh đệ về sau nhìn ngươi thế nào? Ngươi còn muốn dẫn dắt anh em hay không?
Quả nhiên, Chu Hồng Y chướng mắt chút tiền tài ấy, vung tay lên:
- Thôi, mang những vật này về phân đà ngươi, giao cho đà chủ các ngươi xử lý, truyền lời của ta, chia cho tất cả con côi của đệ tử chết thảm, không được ăn bớt mảy may!
- Vâng, ta thay mặt các đại ca, đa tạ đường chủ! Các đại ca dưới suối vàng biết được, nhất định không hối hận lần này hy sinh vì Ma Giáo!
Vương Khả cảm kích không thôi.
Rất nhiều tà ma ở xung quanh đỏ mắt nhìn Vương Khả, mẹ nó, tiểu tử này, vừa rồi giành đi lên trước, hoá ra là đi đoạt chiến lợi phẩm? Nhiều đồ như vậy, một mình ngươi ăn được sao?
Thế nhưng, đường chủ đã lên tiếng, bản thân nào dám phản bác?
Cả đám chỉ có thể thèm thuồng tài phú trong tay Vương Khả, đồng thời, đang suy nghĩ có nên tìm một cơ hội, lén xử lý Vương Khả hay không.
Một bên khác, người quán trà Công Nhất mang tới, đã khâm liệm xong thi thể đám tà ma bỏ mình, để vào quan tài, lấy túi trữ vật pháp bảo di vật của bọn chúng ra, một lần nữa đóng gói đưa cho Vương Khả.
Vương Khả cõng cái bao đổ đầy tài vật, lại thu một đám quan tài vào vòng tay trữ vật. Chờ đợi ngày sau hạ táng.
Một bên khác, lúc đệ tử Kim Ô Tông thúc thủ chịu trói, cũng hung tợn trừng mắt nhìn Vương Khả, cảnh cáo Vương Khả đừng thất tín, nhưng dưới ánh mắt của chúng tà ma xem ra, thì không có bất kỳ điều gì khác lạ, đám nhu nhược các ngươi, đều đã đầu hàng, còn dùng ánh mắt thù hận nhìn Vương Khả thì có tác dụng chó gì? Có năng lực vừa rồi các ngươi đừng đầu hàng đi!
Trương Chính Đạo ở chỗ xa, vẫn luôn không ngừng mắng chửi, chủ yếu là ghen ghét tên đại lừa gạt Vương Khả, mẹ nó, ăn xong ma đạo, lại ăn chính đạo? Làm sao tiểu tử ngươi làm được? Chỗ tốt một mình ngươi cầm? Vì sao chứ? Dựa vào cái gì chứ? Đám tà ma các ngươi, đều thiểu năng trí tuệ sao? Tùy ý để hắn vớt hết béo bở?
- Vương Khả, nếu ngươi không chia cho ta một chút, lão tử quay đầu liều mạng với ngươi!
Trương Chính Đạo ghen tỵ, mắt đầy tơ máu.
Phế tích Nhiếp gia, Chu Hồng Y mang theo một đám tà ma, lần thứ hai nhìn về phía công chúa U Nguyệt.
- Minh Thai Chi Thân? Thanh nhi vẫn có thành kiến đối với ta, thế mà giấu ngươi đến nơi này?
Chu Hồng Y dậm chân đi tới.
- Các ngươi muốn làm gì? Ngươi không được qua đây!
Công chúa U Nguyệt lo lắng nói.
- Đường chủ, hình như trên người công chúa U Nguyệt có cấm chế của Thanh tiên tử, Thanh tiên tử không cho bất luận kẻ nào tới gần nàng!
Vương Khả ở một bên giải thích nói.
Không phải Vương Khả mật báo, mà vấn đề là chuyện này không giấu được, Vương Khả nhắc lên 'Thanh tiên tử', là đang nhắc nhở Chu Hồng Y chú ý thái độ Thanh tiên tử, đừng làm loạn.
- Ta biết, trước khi đến, Thanh nhi đã nói với ta, nàng nói để Nhiếp Thiên Bá tạm giam công chúa U Nguyệt, bảo ta mang theo tất cả đệ tử Ma Giáo trong Thanh Kinh, cùng đi đón công chúa U Nguyệt về mở Minh Ma đại hội! Ha ha, nhiều năm trôi, đây là lần đầu tiên Thanh nhi thỉnh cầu ta! Tự nhiên ra sẽ đưa công chúa U Nguyệt nguyên vẹn mang về, cho dù trên nàng có cấm chế, ta cũng sẽ không động!
Tiểu tử, lần này ngươi làm không tệ, giúp ta bảo vệ công chúa U Nguyệt, ngươi tên gì?
Chu Hồng Y nhìn về phía Vương Khả.
- Tiểu tử Vương Khả! Đa tạ đường chủ khen ngợi!
Vương Khả lập tức cung kính nói.
Cho ta bao nhiêu chỗ tốt như vậy, ngươi chính là thần tài của ta, cung kính một chút cũng phải!
- Vương Khả sao? Tốt, Vương Khả! Xem ra công chúa U Nguyệt không bài xích ngươi? Vậy thì do ngươi áp giải công chúa U Nguyệt, đừng chạm hỏng, để ta không cách nào bàn giao với Thanh nhi! Hiện tại, áp giải công chúa U Nguyệt, cùng chúng ta trở về!
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Vâng!
Vương Khả ứng tiếng nói.
- Các ngươi muốn làm gì?
Công chúa U Nguyệt lo lắng nói.
Nhưng, Vương Khả đã bắt lấy cánh tay công chúa U Nguyệt, thấp giọng nói:
- Kêu lên, tiếp tục phản kháng ta!
- Ngươi thả ta ra!
Công chúa U Nguyệt phản kháng Vương Khả.
Đáng tiếc, bị Vương Khả áp giải, càng phản kháng, Vương Khả càng bóp chặt, để đám tà ma ở bốn phía, phát thèm không thôi, nhưng cũng không dám tiến lên làm càn.
Chu Hồng Y phất tay, vô số Biên Bức bay xuống, tạo ra một cái bình đài mây đen, nâng tất cả mọi người bay lên trời, đi về phía Thanh Kinh.
Chu Tiên trấn, Chu Hồng Y mang theo đại quân tà ma rời đi, các cường giả Chu Tiên trấn nhanh chóng tụ tập đến.
- Vừa rồi phát sinh tình huống gì vậy? Nhiếp Thiên Bá chết chưa?
- Nếu như Nhiếp Thiên Bá chết rồi, tiền hắn gạt chúng ta tính sao?
Đám người đang sốt ruột, bỗng nhiên Trương Chính Đạo từ trên trời hạ xuống.
Đám người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Trương Chính Đạo nhào về phía một đống phế tích. Tìm kiếm gì đó.
- Đây không phải là thượng tiên Kim Đan cảnh kia sao? Tại sao hắn quay lại?
Có người nhận ra được.
Vì sao Trương Chính Đạo trở về, là bởi vì ánh mắt Trương Chính Đạo vô cùng sắc bén, trước khi Vương Khả đi, hắn đã tận mắt thấy, trong ống quần Vương Khả có một cái vòng tay trữ vật rơi ra. Rớt xuống địa phương bí ẩn này.
- Con gà Vương Khả kia, cũng có ngày rơi tiền, ha ha!
Trương Chính Đạo hưng phấn, nhanh chóng tìm kiếm.
Thế nhưng, vừa nhìn một chút, trên mặt Trương Chính Đạo lại cứng ngắc, bởi vì trong vòng tay trữ vật rỗng tuếch, chẳng có cái gì?
- Tại sao lại không có cái gì?
Trương Chính Đạo không tin nói.
Vào thời khắc này, ông chủ quán trà Công Nhất đi đến trước mặt Trương Chính Đạo:
- Thượng tiên, gia chủ bảo ta chuyển lời cho ngươi! Còn nữa, cái vòng tay trữ vật này trước tiên đưa ngươi!
- Hả?
Trương Chính Đạo sửng sốt, nhìn ông chủ kia một chút.
Trong nháy mắt Trương Chính Đạo đã hiểu, rớt tiền cái gì, rõ ràng là Vương Khả cố ý, hắn đoán được mình đang lén nhìn hắn? Đoán được bản thân sẽ đến, lúc trước để ông chủ quán trà Công Nhất mang quan tài đến thu dọn thi thể, chính là vì muốn hắn lặng lẽ truyền lời.