Người như thế, sao lại sẽ giúp Vương Khả?
- Ngươi biết cái gì, ta tốn tận một ngàn vạn cân linh thạch tiền nợ, ngươi hiểu không? Vì thu hồi phần khế ước thuê mướn này, ta còn giúp lão Trình gánh nợ, ngươi hiểu không? Đều tại ngươi, không đâu tới chọc ta làm gì? Ta đã bỏ qua chuyện cũ với ngươi rồi, ngươi lại cứ tới chọc ta, thế không phải tìm đánh thì là gì?
Muốn chết đúng không? Ta thành toàn các ngươi!
Vương Khả trừng mắt nói.
Vương Khả tiêu tốn tận một ngàn vạn cân linh thạch, đương nhiên không thể, chẳng qua là đương sơ Trình Bạch Xuyên bị gài thiếu nợ Vương Khả ba ngàn vạn cân linh thạch, trong quá trình khảo thí, lúc đánh Tây Môn Tĩnh, dùng một ngàn vạn cân linh thạch gán nợ, lúc đánh Tam thái tử, lại dùng một ngàn vạn cân linh thạch gán nợ, lần này mời Trình Bạch Xuyên hỗ trợ, gán nốt luôn một ngàn vạn cân linh thạch còn sót lại.
Hết cách rồi, Vương Khả tất phải nhanh chóng đi tìm Trình Bạch Xuyên xử lý, bằng không, một ngàn vạn cân linh thạch nợ miệng này, Trình Bạch Xuyên nhất định sẽ trở mặt không nhận.
Quả nhiên, lúc Vương Khả đi tìm Trình Bạch Xuyên, Trình Bạch Xuyên một mực phủ nhận. Cũng may Vương Khả giúp Trình Bạch Xuyên gánh trách nhiệm, Trình Bạch Xuyên mới chịu đáp ứng giúp một tay.
Gánh trách nhiệm gì? Đương nhiên là trách nhiệm trong vụ Trình Bạch Xuyên hành hung Tam thái tử, trước khi diễn ra đợt thi thứ ba, Tam thái tử mang theo mặt nạ, bị Vương Khả, Trình Bạch Xuyên dần cho một trận nhừ tử ở quán cơm, ngươi nghĩ Tam thái tử sẽ không ghi thù chắc?
Sau lần uy hiếp này, cộng thêm tin tức truyền đến tai Tam thái tử. Tam thái tử sẽ cảm thấy Trình Bạch Xuyên cũng là bị bức đành chịu, kẻ thủ ác chính là Vương Khả. Tam thái tử sẽ chuyển đời toàn bộ oán khí đối với Trình Bạch Xuyên lên thân Vương Khả. Hiển nhiên, Vương Khả hỗ trợ gánh trách nhiệm. Trình Bạch Xuyên mới chịu đáp ứng dứt khoát như vậy.
Lúc này, có khế ước nơi tay, còn cần lắm nhảm gì nữa? Đám lão binh vì sớm ngày trở thành ức vạn phú ông, lập tức giúp Vương Khả dẹp yên mấy tên công tử ca kia.
- Vương Khả, cha ta là Tây Môn Thuận Thủy! Nơi này là Thiện Thần Đô, không phải Thập Vạn Đại Sơn!
Tây Môn Tĩnh căm hận nói.
- Nơi này còn là địa bàn của ta! Vừa rồi ngươi nói, tự tiện xông vào tư gia trọng địa, bằng với cường đạo, chém giết các ngươi đều không phạm pháp!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi muốn giết chúng ta?
Tây Môn Tĩnh biến sắc.
- Vương Khả, bọn họ rốt cục đều là trưởng tử trưởng tôn nhà đại quan quý tộc, Tây Môn Tĩnh còn là con trai thừa tướng, ngươi lại treo ngược bọn hắn lên đánh? Thế khác gì là trở mặt với hết thảy đám quan văn?
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nói.
- Ta lại không muốn làm quan, trở mặt với quan văn thì đã sao?
Ta làm vậy không phạm pháp, còn nữa, các ngươi sợ cái gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Chiến Thần ước thúc bọn ta, nói tận lực đừng xung đột với quan văn, ngươi giết bọn hắn, chẳng phải ngang với triệt để đắc tội toàn bộ hệ thống quan văn? Ngươi chán sống rồi!
Mộ Dung Lão Cầu nhíu mày nói.
Vương Khả giận trừng đám lão binh:
- Các ngươi cũng nghĩ như vậy?
- Ách, chúng ta cảm thấy, chỉ cần đánh một trận là được rồi, đừng có giết, bằng không sau này rất khó nhìn mặt nhau!
Một tên lão binh lập tức nói.
Vương Khả thần sắc cổ quái, các ngươi tưởng ta muốn giết bọn hắn? Ta đâu có điên!
- Động thủ!
Vương Khả ra lệnh với đâm thuộc hạ.
- Vương Khả!
Bọn Mộ Dung Lão Cẩu hốt hoảng can ngăn.
- Chư vị, các ngươi nhìn xem là được rồi, việc này không liên quan gì đến các ngươi! Hay là, các ngươi tạm lánh đến mặt bắc Anh Hùng Sơn, đừng có mặt ở hiện trường?
Vương Khả lập tức khuyên nhủ đám lão binh.
Chúng lão binh tuy hốt hoảng, lại cũng rất khó xử.
Mặc dù Chiến Thần Điện và hệ thống quan văn không vừa mắt với nhau, nhưng còn chưa đến mức ngươi chết ta sống, tên Vương Khả này thật muốn động thủ? Chúng ta nên phải làm sao?
- Vương Khả, ta tới hỗ trợ!
Trương Chính Đạo kích động bước đến.
- Không cần, ngươi đợi đó cho ta!
Vương Khả trừng mắt ngăn lại.
- Nhưng mà, nhưng mà... !
Trương Chính Đạo có vẻ khá là gấp gáp.
- Trương Chính Đạo, ngươi đừng có điên, ngươi là người đang mang tội, ngươi muốn chết à?
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nói.
- Các ngươi mới điên! Giờ mà còn không động thủ nữa là không có phần!
Trương Chính Đạo mắng.
Chúng lão binh trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo, ngươi nói thế là có ý gì?
- A, ngươi làm gì, vòng tay trữ vật của ta, đó là của ta, trả lại cho ta!
- Tiền của ta! Vương Khả, ngươi dám cướp tiền của ta!
- Đám nô tài các ngươi, chán sống rồi hả. A, đừng có lật, ta không giấu tiền trong quần lót!
Đám thiếu gia hoàn khố kinh hô.
Chúng lão binh trừng mắt nhìn Vương Khả; - Ngươi nói động thủ, không phải giết bọn hắn? Là đoạt tiền của bọn hắn?
- Gia chủ, tổng cộng bốn mươi hai chiếc vòng tay trữ vật, đã lục soát hết cả!
Một tên đệ tử Vương gia báo cáo.
~ Thu lại, thu lại, quay đầu rồi tính, không thấy nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vậy à?
Vương Khả trừng mắt với tên đệ tử Vương gia kia.
Tên đệ tử Vương gia lập tức giấu đi số vòng tay trữ vật vừa móc ra được, cùng lúc, tròng mắt đám lão binh đều đỏ ngầu hết cả.
- Vương Khả, chúng ta cũng có phần, là chúng ta giúp ngươi bắt bọn hắn!
Mộ Dung Lão Cầu vội nói.
Đặc trưng của thiếu gia hoàn khố chính là nhiều tiền, trong bốn mươi chiếc vòng tay trữ vật kia có bao nhiêu tiền? Không cần nghĩ cũng biết là con số trên trời. Mẹ nó, vừa rồi nguyên một đám chúng ta đầu óc vào nước? Có tiền không chiếm, còn để Vương Khả giật mất? Như vậy sao được?
- Đêm nay đến tửu lâu, cơm no rượu say, ta mời khách!
Vương Khả lập tức trấn an.
- Đánh rắm, một bữa rượu mới bao nhiêu tiền!
Mộ Dung Lão Cấu trừng mắt nói.
- Đúng vậy đúng vậy... !
Đám lão binh cũng trừng mắt kêu la.
- Trong vòng tay trữ vật không chứa bao nhiêu tiền. Các ngươi không biết, vì phần khế ước này, ta đã phải tiêu tốn bao nhiêu là nhân tình, còn chỉ ra tận một ngàn vạn cân linh thạch, tiền tiêu vặt thu được từ đám hoàn khố này chỉ tính là bù đắp được chút ít, các ngươi đừng mơ tưởng!
Vương Khả lập tức nói.
- Đánh rắm, chỉ riêng vòng tay trữ vật của ta đã có tận sáu trăm vạn cân linh thạch!