Lô đất này bị Tây Môn Tĩnh cướp trước một bước thuê đi, sau đó Tây Môn Tĩnh lại cho Tào Hùng thuê? Tào Hùng lại cho Vương Khả thuê? Con mẹ nó, lách một vòng, khế ước thuê mướn lại về tay Vương Khả?
- Chuyện này sao có thể, chuyện này sao có thể, Tào Hùng và ngươi có thù không đội trời chung, làm sao hắn có thể cho ngươi thuê? Hắn hận không thể giết ngươi! Sao hắn có thể cho ngươi thuê!
Tây Môn Tĩnh trừng mắt cả kinh kêu lên.
- Chính bởi vì ngươi cảm thấy Tào Hùng là cừu nhân của ta, hắn mới càng dễ lừa ngươi, nếu ta là tìm người khác đi lừa, chẳng phải ngươi sẽ cảnh giác?
Vương Khả cười nói.
Sắc mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ:
- Không thể nào, điều này không thể nào, ngươi nói láo, Tào Hùng làm sao có thể giúp ngươi? Hắn làm sao có thể giúp ngươi?
Thiện Thần Đô, phủ đệ Tam thái tử!
Tào Hùng thấy Tam thái tử lắc lắc cánh tay bèn nhíu mày hỏi:
- Tam thái tử, ngươi khá hơn chút nào không?
- Độc Tiên Nhân Túy đã trừ, nhưng mà, cánh tay bị Giải Binh Giáp chặt đứt và vết thương trên người vẫn còn cần thêm chút thời gian mới có thể khôi phục!
Tam thái tử sắc mặt khó coi nói.
- Tam thái tử gặp qua hoàng thượng chưa?
Tào Hùng nhìn Tam thái tử hỏi nói.
Tam thái tử đen mặt lại, không đáp, bởi vì hắn cũng muốn đi cầu kiến phụ hoàng, nhưng mà phụ hoàng lại chỉ phái người nói không có thời gian, hắn chính là con trai ruột của hoàng thượng a! - Hạ quan đi hỏi thừa tướng, thắc mắc tại sao U Nguyệt công chúa lại có thể giả mạo Thiện Hoàng, điều này rõ ràng không hợp lễ số, hoàng vị há có thể để cho người khác mượn dùng? Chỉ là, thừa tướng quát mắng hạ quan một trận, nói căn bản không có chuyện đó, là ta hoa mắt!
Tào Hùng sắc mặt khó coi nói.
Tam thái tử nghe được lời này của Tào Hùng, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
- Tam thái tử, ngài biết rồi?
Tào Hùng hiếu kỳ nói.
- Phụ hoàng đang bồi dưỡng khí chất quân vương cho U Nguyệt, để tiện cho sau này U Nguyệt kế thừa hoàng vị!
Tam thái tử trầm giọng nói.
- Cái gì? Hoàng vị? Hoàng thượng muốn truyền vị cho U Nguyệt công chúa? Điều này, điều này sao có thể... !
Tào Hùng trừng mắt cả kinh kêu lên.
- Ngươi nói bậy gì đấy?
Tam thái tử quát.
Tào Hùng sửng sốt, nhưng chỉ trong nháy mắt liền hiểu ra:
- Ý hoàng thượng là để U Nguyệt công chúa đi kế thừa hoàng vị của mẫu thân nàng năm đó? Hoàng vị của Thi Quỷ hoàng triều?
Tam thái tử nắm nắm bàn tay, trong mắt chớp qua một tia không cam:
- Không sai, phụ hoàng.... tại sao..., ail - Tam thái tử, ngài một mực muốn đi Thi Quỷ hoàng triều, chính là... !
Thần sắc Tào Hùng khẽ động, tựa như đoán được điều gì.
- Dù U Nguyệt có tới Thi Quỷ hoàng triều thì cũng một tay khó vỗ. Mà Vương Khả, mặc dù chỉ là đứa chân đất ở Thập Vạn Đại Sơn, song dưới tay hắn có một tên La Hán, hơn nữa, sư tôn Vương Khả còn là Trần Thiên Nguyên, tuy Trần Thiên Nguyên chỉ là chiến tướng ở Chiến Thần Điện, nhưng thân phận hết sức trọng yếu, nếu để Vương Khả và U Nguyệt hợp lực, U Nguyệt tiến về Thi Quỷ hoàng triều, chắc chắn sẽ được trợ lực cực lớn, vậy nên ta mới cực lực ngăn cản. U Nguyệt chỉ là nữ nhân, ta lại là thái tử, dựa vào cái gì mà nàng có thể đi tranh đoạt Thi Quỷ hoàng vị, trong khi ta lại không được?
Tam thái tử siết chặt nắm tay, nghiến răng nói.
- Tam thái tử, thuộc hạ nhất định phụ tá Tam thái tử giành lấy Thi Quỷ hoàng vị!
Tào Hùng đột nhiên kích động nói.
- Ừ, mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì không?
Tam thái tử nhìn Tào Hùng hỏi.
- Ách, đêm qua, binh bộ thượng thư Trình Bạch Xuyên bỗng đến tìm ta, bức ta giúp Vương Khả gài gẫy Tây Môn Tĩnh!
Tào Hùng biểu tình cổ quái nói.
- Trình Bạch Xuyên bức ngươi giúp Vương Khả, gài bẫy Tây Môn Tĩnh?
Tam thái tử sửng sốt.
- Không sai, Trình Bạch Xuyên vừa mới trở lại vị trí binh bộ thượng thư vị, trong tay ngắt lấy không ít chứng cứ về hành vi không hợp pháp ta làm mấy năm trước lúc truy bắt hắn, bức ta đi giúp Vương Khả gài bẫy Tây Môn Tĩnh!
Tào Hùng gượng cười nói.
- Hắn có thể uy hiếp ngươi?
Tam thái tử nhíu mày hỏi lại.
- Mấy năm nay Trình Bạch Xuyên chịu oan khuất quá lớn, lúc này tính là người được bình phản thành công nhất. Hắn và đám thủ hạ dưới tay đều ôm theo oán khí, hệt như chó điên được thả xích, bắt ai cắn ai, những người khác xuất phát từ tâm thái đồng tình đều sẽ đứng về phía hắn. Tam thái tử, ngài cũng biết rồi đấy, hình bộ phá án, khẳng định sẽ có chút tỳ vết, nếu hắn cứ cắn chặt không tha, e rằng hạ quan sẽ phải xui xẻo! Trình Bạch Xuyên đích thân đến tìm, nói chỉ cần ta đi gài Tây Môn Tĩnh liền bỏ qua chuyện cũ, ta, ta, ta... !
Tào Hùng sắc mặt khó coi nói.
~ Tại sao Trình Bạch Xuyên lại giúp Vương Khả?
Tam thái tử kinh ngạc nói.
~ Trình Bạch Xuyên cũng tố khổ với ta, nói hắn bị Vương Khả ép nợ một ngàn vạn cân linh thạch, còn lớn tiếng mắng Vương Khả mặt dày, nói Vương Khả uy hiếp hắn, nếu không xử lý thỏa đáng chuyện này, Vương Khả liền biên chuyện hắn ẩu đả Tây Môn Tĩnh, Tam thái tử thành hí khúc, ngày ngày sai người truyền xướng, khiến Tam thái tử, Tây Môn Tĩnh ngày ngày ghi hận hắn.
Thậm chí còn nói sẽ dùng văn chương cấp bậc Cẩm Tú Sơn Hà Đồ, viết ra mấy thiên đại loại như “Bí mật không thể nói giữa Trình Bạch Xuyên và Tam thái tử? còn có... !
Tào Hùng ở bên giải thích nói.
Cơ mặt Tam thái tử co rúm cả lại. Mẹ nó, Vương Khả, ngươi quá không phải thứ gì!
Dưới chân Anh Hùng Sơn.
Được sự trợ giúp của đám lão binh, Tây Môn Tĩnh và mấy tên thiếu gia hoàn khố lần nữa bị phong ấn tu vi, treo lên.
- Vương Khả, ngươi dám đụng đến chúng ta!
Tây Môn Tĩnh cả kinh kêu gào.
- Tây Môn Tĩnh, là chính ngươi nói, tư gia trọng địa, tự tiện xông vào, tội trạng ngang với cường đạo, dù ta có chém các ngươi đều không ai quản. Các ngươi còn đắc chí với ta?
Vương Khả trừng mắt khinh thường nói.
- Tại sao? Tào Hùng không phải cừu nhân của ngươi ư? Hắn không phải hận ngươi tận xương ư? Sao hắn lại giúp ngươi gạt ta?
Tại sao?
Tây Môn Tĩnh tuyệt vọng thét lớn.
Tên khốn khiếp Tào Hùng, lần trước ở Thiên Lang Tông, chẳng phải ngươi ta đều cùng bị Vương Khả hại? Đến sau ta còn nhìn tin tức mà cha ta lấy được, trên đó nói thủ hạ Tào Hùng bị Vương Khả hại cho toàn quân lật chìm, vô cùng bi thảm.