Tây Môn Tĩnh cười đắc ý.
- Cái gì?
Đám lão binh biến sắc.
Đại kế liên quan đến chuyện bản thân trở thành ức vạn phú ông, đám lão binh tự nhiên không muốn trì hoãn dù chỉ một khắc. Giờ bắt đợi hai mươi năm? Mẹ nó, ai chờ được?
- Nhìn đi, nhìn đi, đây là giấy tờ thuê, hộ bộ đóng dấu!
Tây Môn Tĩnh lập tức lấy ra quyển trục.
Quyển trục mở ra, trên đó viết rõ văn thư khế ước thuê đất hai mươi năm, đám lão binh nhìn mà tức tối không thôi.
- Tiền Đa Đa? Tên hộ bộ thượng thư mặt dày này, xem tài như mạng, ta đã sớm nhìn ra hắn không phải thứ tốt đẹp gì, không ngờ còn cố tình gài Vương Khả! Mẹ nó, chúng ta đi tìm Tiền Đa Đa tính sổ!
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt cả giận nói.
- Đừng nóng, đừng nóng! Phần khế ước này, chúng ta trước nhìn lại cái đã!
Vương Khả cười nói.
- Hả?
Thần sắc đám lão binh khẽ động.
Nhất thời, nguyên một đám lão binh hai mắt đỏ bừng nhìn về phía quyển trục trong tay Tây Môn Tĩnh.
- Làm sao? Làm sao? Đám chiến tướng các ngươi lại tái phát bệnh cũ? Định cướp? Hừ, dù các ngươi có xé nát khế ước trong tay ta cũng vô dụng, hộ bộ đã lập đương án! Các ngươi tới đó cướp thử xem!
Tây Môn Tĩnh trừng mắt nói.
- Mẹ nó!
Nguyên đám lão binh phẫn nộ trừng mắt nhìn Tây Môn Tĩnh, ai nấy đều tức đến nghiến răng nghiến lợi.
- Pháp vụ, ngươi tới nói xem, khế ước này có hiệu lực không!
Vương Khả mở miệng nói.
- Vâng, gia chủ! Vừa rồi Tây Môn Tĩnh nói không sai, luật pháp Đại Thiện hoàng triều quy định, địa bàn tư gia là nơi ở tư nhân, không được chủ nhân cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện xâm nhập, nếu xâm nhập tư trạch, bằng với cường đạo, chủ nhân nhắc nhở để kẻ xông vào rời đi, nếu kẻ xông vào còn không đi, chủ nhân có thể động thủ, thậm chí chém giết!
Một tên thuộc hạ Vương Khả lên tiếng đáp.
- Nghe thấy không, Tây Môn Tĩnh, cả đám công tử ca các ngươi nữa, ta nhắc nhở trước, mau lập tức rời đi, nể tình quan hệ giữa ta và thừa thường, ta có thể bỏ qua chuyện cũ. Nhưng nếu các ngươi còn tiến thêm một thước, vậy đừng trách ta không khách khít Vương Khả nhìn đám Tây Môn Tĩnh quát.
Nét mặt Tây Môn Tĩnh cứng lại:
- Vương Khả, ngươi hồ đồ rồi phải không? Câu này hẳn phải là ta nói mới đúng, cút ngay ra khỏi lô đất này, bằng không, đừng trách ta không khách khí. Ta giết ngươi cũng là được phép!
- Ngươi dám!
Đám lão binh trừng mắt quát.
- Sao ta không dám? Hừ, đừng nghĩ các ngươi là người Chiến Thần Điện liền có thể làm gì thì làm, Chiến Thần Điện quy định, ở Đại Thiện hoàng triều thì phải tuân thủ luật pháp Đại Thiện hoàng triều, các ngươi đều không thể vi phạm! Nếu các ngươi dám động thủ, có tin các ngươi lập tức bị định tính thành cường đạo, khiến Chiến Thần Điện mất mặt không? !
Tây Môn Tĩnh trừng mắt quát ngược lại.
- Ngươi!
Đám lão binh tức đến nổ phổi.
- Vương Khả, nhìn thấy không? Ha ha ha, đây chính là khế ước thuê mướn, đây là địa bàn của ta. Bây giờ, mau cút! Bằng không thì, ta sẽ hạ sát thủ!
Tây Môn Tĩnh dữ tợn nói.
- Xem ra ngươi có thành kiến rất sâu với ta? Thà rằng bỏ ra năm trăm vạn cân linh thạch, cũng phải tranh cướp lô đất này, chọc tức ta?
Vương Khả nhíu mày trầm giọng nói.
Tây Môn Tĩnh cười lạnh nói:
- Không sai, chuyện thi đình ta đã biết từ hôm trước, ngươi giành được vị trí trạng nguyên thế nào, trong lòng ngươi rõ ràng nhất.
Vương Khả, ta chính là ngứa mắt với ngươi, ngươi hai lần hại ta chật vật khốn đốn, loại người như ngươi, có tư cách gì làm trạng nguyên? Ta thà bỏ ra năm trăm vạn cân linh thạch, cũng phải khiến ngươi khó chịu, giờ thì lập tức cút, bằng không, đừng trách ta chém ngươi!
- Không sai, đây là địa bàn của Tây Môn công tử. Vương Khả, ngươi mau cút, ngươi muốn đòi về, đợi hai mươi năm sau đi nhé!
Ha ha ha! Đám thiếu gia hoàn khố ở bên cũng kêu gào theo.
- A ha ha, Tây Môn Tĩnh, lần sau làm chuyện xấu, tốt nhất đừng để cho người người đều biết. Sáng hôm qua ngươi đi thuê đất, ngươi cảm thấy ta xế chiều đi mua, lại không biết sản quyền lô đất này có vấn đề?
Vương Khả khinh thường nói.
- Ngươi biết thì đã sao? Khế ước ở trong tay ta, có con dấu hộ bộ xác nhận, vậy nó chính là của ta!
Tây Môn Tĩnh trừng mắt nói.
Vương Khả lắc đầu:
- Ngươi suy nghĩ lại xem, giờ lô đất này là của ai?
- A, ha ha ha, Vương Khả, ngươi không thấy khế ước thuê mướn này à?
Tây Môn Tĩnh cười lạnh nói.
- Không, ý ta là, ngươi suy nghĩ kỹ lại xem.... Được rồi, ta gợi ý nhé, tối qua ngươi gặp người nào? Nói chuyện gì về lô đất này?
Vương Khả cười nói.
- Tối hôm qua?
Tây Môn Tĩnh đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
- Đúng, tối hôm qua, có phải ngươi lại thuê cho người khác lô đất này?
Vương Khả hỏi.
Tây Môn Tĩnh hồi tưởng lại chuyện tối ngày hôm qua:
- Tối hôm qua, hình bộ thượng thư Tào Hùng đột nhiên tới tìm ta, thuê đi lô đất này từ trong tay ta, làm sao ngươi biết?
- Vậy thì đúng rồi!
Vương Khả lập tức cười nhẹ.
- Đúng rồi cái gì? Tối hôm qua Tào Hùng tới tìm ta, hắn biết được ta muốn đối phó ngươi liền ra cho ta một kế, để ta cho hắn thuê lô đất này. Hắn còn nói vạn nhất ta chịu không được áp lực từ ngươi, hoặc là cha ta ra mặt ngăn cản! Ta có thể ném trách nhiệm cho Tào Hùng, để Tào Hùng lần nữa làm khó ngươi, nhất định sẽ khiến ngươi sứt đầu mẻ trán, mệt mỏi ứng phó!
Tây Môn Tĩnh nhíu mày nói.
- Đúng rồi, vậy thì đúng rồi, thế mới nói, lô đất này giờ không phải của ngươi, ngươi căn bản không thể làm gì được ta?
Vương Khả cười nói.
- Tào Hùng đưa lại cho ta một phần khế ước, đồng ý ta thay mặt hắn quản lý lô đất này, giờ ta vẫn có thể chém ngươi như thường!
Tây Môn Tĩnh trừng mắt nói.
- Thật không?
Vương Khả cười lạnh nói.
- „., Chuyện ta và Tào Hùng mật mưu, làm sao ngươi biết?
Tây Môn Tĩnh biến sắc.
- Ây, vừa khéo, Tào Hùng thuê hai mươi năm quyền sử dụng lô đất này từ tay người, sau đó chuyển tay thuê lại cho ta, đây là khế ước! Ngươi có muốn kiểm tra một cái không?
Vương Khả cười nói.
Đám lão binh, đám thiếu gia hoàn khố đều trừng mắt nhìn Vương Khả.
Cái, cái gì thế này?