Vương Khả mở miệng nói.
Quan hệ tới đại sự biến bản thân thành ức vạn phú ông, đám lão binh tự nhiên không thể chối từ.
- Yên tâm, ai dám đến ngăn cản phân bộ công ty Thần Vương kiến thiết, chúng ta giết hắn!
Đám lão binh vỗ ngực cam đoan.
Ngay khi còn đám lão binh còn chưa dứt lời, dưới núi bất ngờ truyền đến tiếng quát tháo.
- Người nào, mau lăn ra Anh Hùng Sơn, lô đất này đã được chúng ta thuê lại, bất kỳ ai cũng không được phép tới gần!
Dưới núi đột nhiên vọng lên tiếng quát mắng.
Nét cười trên mặt chúng lão binh cứng lại, đứa nào không biết chết sống dám ngăn cản chúng ta trở thành ức vạn phú ông a?
Ngươi chán sống rồi?
Vương Khả cùng một đám lão binh nhìn xuống dưới Anh Hùng Sơn!
Chỉ thấy một đám thanh niên áo gấm chính đang vênh váo nhìn lên bọn Vương Khả trên núi, cầm đầu không phải người khác, chính là Tây Môn Tĩnh!
- Nói các ngươi đấy, đứng trên địa bàn của ta làm gì? Mau cút!
Tây Môn Tĩnh cười lạnh nói.
- Đúng vậy, đúng vậy, cút ngay, không biết pháp luật Đại Thiện quy định, tư gia trọng địa, không thể xâm phạm à?
- Mau cút, mau cút!
- Đây là địa bàn của Tây Môn công tử!
Đám thanh niên áo gấm không ngừng hò hét.
- Mấy tên thanh niên này là con em đại quan quý tộc trong triều?
Mộ Dung Lão Cấu híp mắt nói.
- Đám oắt con không biết chết sống, đến cha bọn hắn lão tử đều đám quất, không ngờ lại dám kêu gào với chúng ta?
- Tây Môn Tĩnh thì có gì ghê gớm? Một đám thiếu gia ăn chơi trác táng mà thôi!
- Phi, các ngươi chán sống!
Đám lão binh lập tức trừng mắt nhìn xuống mấy tên thanh niên dưới núi.
Vương Khả lại thoáng sửng sốt:
- Tên Tây Môn Tĩnh này có vẻ rất biết kết giao hồ bằng cẩu hữu?
- Đúng thật, hắn là con trai thừa tướng, tự nhiên thành là đầu lĩnh của đám hoàn khố này, cộng thêm thực lực hắn tương đối cường đại, tính là có chút uy tín! Xem ra là đến tìm ngươi gây sự, đám hoàn khố này chán sống rồi? Thấy người Chiến Thần Điện đứng đây, lại vẫn cùng theo sau lưng Tây Môn Tĩnh, lạ thật!
Trương Chính Đạo nghi hoặc nói.
- Đây cũng tính là một loại năng lực!
Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
- Vương Khả, ngươi còn có tâm tư khen ngợi hắn? Bọn họ đánh tới cửa rồi, ngươi không tức giận?
Mộ Dung Lão Cẩu hồ nghỉ nói.
- Tức cái gì? Ta và Tây Môn Tĩnh không oán không thù, hắn còn giúp ta không ít chuyện, ta tức cái gì?
Vương Khả cười nói.
- Nếu ta nhớ không lầm, lúc ngươi cách ly từng đánh qua một trận với Tây Môn Tĩnh?
Mộ Dung Lão Cầu ngạc nhiên nói.
- Ngươi nói lần đó hả, đấy gọi là không đánh thì không quen biết, hắn còn giúp ta đứng đầu trường thi thứ hai, ta tức cái gì?
Vương Khả nói.
Dưới núi, Tây Môn Tĩnh nhìn chằm chằm Vương Khả, dù cách tương đối xa, hắn vẫn nghe được giọng Vương Khả nói chuyện.
Nhắc đến chuyện ở trường thi thứ hai, Tây Môn Tĩnh lại tức điên, lúc ấy chỗ ngồi kia là vị trí của ta! Mẹ nó, ta bị Vương Khả hớt tay trên.
- Vương Khả, ta nói ngươi không nghe được? Cút ra địa bàn của ta, bằng không, đừng trách ta không khách khí!
Tây Môn Tĩnh giận quát.
- Vương Khả, từ thần thái Tây Môn Tĩnh thì thấy, các ngươi phải có có oán có thù mới đúng?
Một tên lão binh trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Thật không oán không thù, ở Thiện Thần Điện cha hắn giúp ta cầu thân với U Nguyệt, ta liền đã xóa bỏ ân oán ngày trước. Hơn nữa, mỗi lần Tây Môn Tĩnh đến tìm, ta đều được đến chỗ tốt bất ngờ, ta thực sự rất khó giận hắn!
Vương Khả giải thích nói.
- Cái gì? Mỗi lần tới tìm ngươi đều mang đến cho ngươi chỗ tốt bất ngờ? Chỗ tốt thế nào?
Đám lão binh nghi hoặc hỏi.
Dưới núi, mấy tên thiếu gia hoàn khố cũng nhìn Tây Môn Tĩnh.
- Tây Môn công tử, không phải ngươi nói muốn đến tìm Vương Khả tính sổ? Sao Vương Khả lại nói mỗi lần ngươi đến tìm, đều mang cho hắn chỗ tốt bất ngờ? Thật có chuyện này?
Đám thiếu gia hoàn khố hiếu kỳ hỏi.
Tây Môn Tĩnh tức đến đau cả diều, ta đưa chỗ tốt cho ngươi khi nào? Lần thứ nhất gặp mặt ở Thiên Lang Tông, ngươi treo ngược ta lên mà đánh, đoạt một thân tiền tài của ta, còn quất ta máu me đầy người, chụp lại ảnh nhục nhã của ta. Lần thứ hai gặp mặt, đoạt vị trí ngồi thứ nhất của ta, mẹ nó, là ta muốn đưa chỗ tốt cho ngươi đấy hả? Sao ngươi không chết quách đi cho rồi!
- Vương Khả, ngươi không nghe thấy lời ta? Cút, lăn khỏi lô đất này, bằng không, ta không khách khí đâu!
Tây Môn Tĩnh trừng mắt nói.
Trong phẫn nộ, Tây Môn Tĩnh đạp bước xung thiên, bay lên giữa trời, đảm thiếu gia hoàn khố theo sát ngay sau, cấp tốc bay đến trên đỉnh núi.
- Mấy đứa nhãi ranh, đừng kiếm chuyện, bằng không, nắm đấm bọn ta không có mắt đâu!
- Oắt con không biết chết sống, cha các ngươi nhìn thấy bọn ta đều không dám nói như vậy, các ngươi muốn làm gì?
- Đừng ép bọn ta động thủ, mau cút!
Đám lão binh trừng mắt nói.
- Tây Môn công tử, trên này toàn là chiến tướng Chiến Thần Điện!
Một tên thiếu gia hoàn khố lo lắng nói.
- Sợ cái gì? Bọn họ dám ra tay?
Tây Môn Tĩnh trừng mắt nói.
- Ai ui, các ngươi cũng to gan thật đấy? Tưởng bọn ta không dám động thủ?
Mộ Dung Lão Cẩu giận quát.
- Hừ, luật pháp Đại Thiện hoàng triều thế nào, các ngươi quên rồi, cường hành xông vào trạch địa tư gia, xung đột với gia chủ, đấy chính là trọng tội. Dù có là chiến tướng Chiến Thần Điện cũng không được làm loạn, bằng không, luật pháp Đại Thiện nhất định không bỏ qua các ngươi, các ngươi dám động thủ?
Tây Môn Tĩnh trừng mắt nói.
- A ha ha ha ha ha!
Đám lão binh lập tức cười phá lên!
- Tây Môn Tĩnh, đầu ngươi bị lừa đá? Lô đất này đã được Vương Khả bỏ tiền ra mua, Thiện Hoàng đích thân làm chứng, thậm chí hôm qua Vương Khả sớm đã hoàn tất hết thảy thủ tục! Lô đất này giờ là của Vương Khả, ngươi chán sống rồi!
Mộ Dung Lão Cấu cười lớn.
Tây Môn Tĩnh lại cười lạnh đáp:
- Buổi chiều hôm qua Vương Khả mới đến làm thủ tục đúng không?
- Không sai!
Vương Khả gật đầu.
- Hừ, ta nói cho các ngươi biết, rạng sáng hôm qua, ta đã tới hộ bộ thuê lô đất này, mua bán thổ địa không phá hoại quan hệ thuê mướn, nói cách khác, muốn sử dụng lô đất này, ngươi chịu khó đợi thêm hai mươi năm!