- Hai mươi năm sau Vương Khả mới có thể thu hồi lô đất Anh Hùng Sơn?
Tây Môn Thuận Thủy sắc mặt khó coi nói.
- Đúng vậy, lệnh lang còn dặn chúng ta giấu diếm việc này không cho Vương Khả biết, nhưng thủ hạ Vương Khả cực kỳ lợi hại, vẫn hỏi tới chuyện này, chúng ta không cách nào giấu diếm, báo cho Vương Khả! Vương Khả nói hắn sẽ tự mình giải quyết!
Tiền Đa Đa nói.
- Vương Khả tự mình giải quyết?
Tây Môn Thuận Thủy khẽ nhíu mày.
Thiện Thần Đô, ba mươi dặm ngoài thành đông, một tòa đại sơn nguy nga, tên là Anh Hùng Sơn.
Mảng lớn cánh đồng dưới chân Anh Hùng Sơn cũng được Vương Khả mua lại, lúc này Vương Khả chính đang dẫn theo Trương Chính Đạo và đám người Mộ Dung Lão Cẩu đứng ở mặt bắc Anh Hùng Sơn.
Mặt bắc Anh Hùng Sơn âm khí nùng trọng, vô số phần mộ được dựng lên ở đây. Chỗ này còn có một vách núi, trên đó viết một đống chữ nhỏ chằng chịt.
- Vương Khả, nhìn thấy không? Lúc ở Thiện Thần Điện ta đã nói cho ngươi, mặt bắc lô đất này chính là lăng viên ngoại ô phía đông, bốn phía sơn phong đều là mộ địa, vách núi này cũng là mộ biaf Mộ Dung Lão Cấu nói.
- Anh Hùng Bia?
Vương Khả nhìn ba chữ lớn nơi không xa, nghi hoặc nói.
- Xưa kia, trước cả khi Đại Thiện lập quốc, đại quân tà ma từng đánh tới mặt nam toà đại sơn này, nơi đây vô số cường giả chính đạo từng chặn đứng tà ma, hi sinh ngay dưới chân núi. Cuối cùng đánh lùi tà ma, bởi vậy ngọn núi này mới được đặt tên là Anh Hùng Sơn! Những anh hùng chính đạo hi sinh trong đại chiến cũng được lập bia ở đây! Mấy trăm năm qua đó, dân hình thành tiền lệ, mỗi lần chính ma đại chiến qua đi, liệt sĩ hi sinh mà không tìm được thi thể đều sẽ được khắc tên ở đây! Dùng làm nơi ghi khắc công đức kháng cự tà ma khi còn sống của bọn họ!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
- Khó trách, trên vách núi lại chằng chịt danh tự, những cái tên này chắc phải đến mấy trăm vạn?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Chắc phải chừng đó, rốt cuộc đã tồn tại suốt mấy trăm năm, tên người khắc trên Anh Hùng Bia càng lúc càng nhiều. Vì kiếm tiền, chỉ cần đưa tiền, hộ bộ thượng thư Tiền Đa Đa đều cho phép khắc tên họ lên đó. Những người nhà gia thuộc của liệt sĩ hi sinh thà rằng tiêu chút tiền, cũng phải khắc tên lên Anh Hùng Bia để lấy tiếng!
Mộ Dung Lão Cầu nói.
- Những cái tên trên Anh Hùng Bia này, sao có cái chữ đen, có cái lại chữ đỏ?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ách, chữ đen là đã xác định tử vong. Chữ đỏ là chưa xác định tử vong!
Mộ Dung Lão Cầu nói.
- Chưa xác định tử vong, tại sao lại được khắc trên Anh Hùng Bia?
Vương Khả trừng mắt khó hiểu nói.
- Bởi vì, chính ma chi chiến, tà ma bắt được chính đạo chưa hẳn sẽ giết ngay, mà là bắt tù đưa về, từ từ rút đi Chân Nguyên Huyết, hoặc là bán cho người khác ăn thịt! Cường giả chính đạo một khi bị tà ma bắt được, chẳng phải đều ép khô Chân Nguyên Huyết? Đến tận khi nào chết đi mới thôi? Vậy nên, tù binh bị tà ma bắt đi khác gì tử vong? Chỉ là chưa thấy được thi thể, cho nên, tạm thời dùng chữ đỏ đánh dấu!
Mộ Dung Lão Cầu nói.
- Người chỉ là bị bắt đi, chưa cứu về được mà thôi. Chắc gì đã chết?
Vương Khả tròn mắt nói.
- Cứu? Cứu thế nào? Hơn trăm vạn liệt sĩ chữ đỏ kia, đã bao nhiêu năm rồi, có được mấy người trở về? Ai mà cứu được bọn hắn?
Mộ Dung Lão Cấu nói.
- Chuyện đó thì có gì khó khăn? Ta có thể cứu bọn hắn về!
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
- Ngươi cứu?
Chúng chiến tướng khó hiểu nói.
Thần sắc Vương Khả đột nhiên chuyển vẻ trang nghiêm, lời đến khóe miệng nháy mắt lại chợt ngừng lại, không thể nói, không thể nói.
- A ha ha ha, phát tài, trăm vạn liệt sĩ chữ đỏ? Nếu mà cứu được hết về, ta sẽ kiếm lời bao nhiêu tiền? Tạm tính một người mười vạn cân linh thạch, vậy cũng là con số trên trời, dù chỉ là qua tay, phí thủ tục cũng rất khủng bố! Đây là đại sản nghiệp, đây là làm ăn lớn! Ta sắp phát tài?
Tròng mắt Vương Khả đỏ rực, vẻ mặt chất đây hưng phấn.
Các ngươi không có cửa lối, ta có cửa lối, ở Thập Vạn Đại Sơn ta cũng làm sinh ý tương tự thế này!
- Vương Khả, ngươi thấy không? Nơi này âm u hoang vắng, trừ số ít quan viên hộ bộ ở đây kiếm tiền dưỡng lão ra, căn bản chẳng ai ngó ngàng cải Mộ Dung Lão Cấu nhíu mày nói.
- Đúng vậy, ai hơi đâu chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này, bốn phía toàn là mộ địa, ai mà chịu đến!
- Vương Khả, ngươi bị Tiền Đa Đa gài, năm ngàn vạn cân linh thạch chỉ để mua đống đất này?
Đám chiến tướng Chiến Thần Điện nhăn mày than thở.
- Không, không, hết thảy đều là tiền, đây mới là núi tiền. Ha ha ha ha, đây là bảo địa! Ta sắp phát tài!
Vương Khả kích động nói.
- Phát tài? Dựa vào mộ địa, ngươi phát tài kiểu gì? Chẳng lẽ là bán nến nguyên bảo, quan tài thọ nguyên để kiếm tiền?
Một tên lão binh trừng mắt khó hiểu nói.
- Người đâu, trích xuống toàn bộ tên liệt sĩ chữ đỏ cho ta, chỉnh lý lại thành danh sách!
Vương Khả lập tức ra lệnh cho đám thuộc hạ cùng theo.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Vương Khả tới Thiện Thân Đô, nhưng hắn sớm đã bố trí thủ hạ đi trước tiền trạm, trước đây ít năm đệ tử Vương gia cũng đã tiềm phục ở Thiện Thần Đô, đối với Thiện Thần Đô cũng có hiểu biết tương đối. Chỉ là thực lực quá yếu, mãi tới bây giờ vẫn không dám quá mức phô trương, lần này Vương Khả cao trúng trạng nguyên, lấy thân phận khoa trường tân tú (ngôi sao mới nổi trên khoa trường) cấp tốc trở thành tiêu điểm tại Thiện Thần Đô, tự nhiên liền liên hệ với đám thuộc hạ tiền trạm.
- Vâng!
Một tên thuộc hạ cung kính nói.
- Vương Khả, ngươi nói muốn dẫn chúng ta kiếm tiền, kiếm tiền thế nào?
Một tên chiến tướng gấp gáp nói.
- Các vị đừng gấp, chúng ta xem xem lô đất này cái đã. Nếu nhanh, hẳn là không lâu nữa đâu. Hơn nữa qua khảo sát thực địa hôm nay, ta càng thêm nắm chắc!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Thật không?
Chúng chiến tướng đều không giấu được vẻ nghi hoặc.
Dưới sự chỉ dẫn của Vương Khả, hơn trăm người kéo nhau bò lên Anh Hùng Sơn.
Mặc dù Anh Hùng Sơn là sơn phong cao nhất quanh đây, nhưng đối với chúng cường giả mà nói, độ cao như thế chẳng đáng là gì, nháy mắt liền đã đặt chân lên đỉnh núi.