- Gia chủ, căn cứ địa khế, bình nguyên mặt nam Anh Hùng Sơn cũng là của chúng ta!
Một tên đệ tử Vương gia cung kính nói.
- Tốt, vậy các ngươi nhanh chóng khởi công đi! Phải lấy tốc độ nhanh nhất kiến lập cao ốc Thần Vương, còn nữa, nơi đó xây dựng tổ hợp siêu thị Thần Vương, nơi đó xây dựng trung tâm hậu cần, khu ngân hàng Thần Vương, khu bảo hiểm Thần Vương, đào móc một hồ nhân tạo! Còn nữa, bên kia kiến tạo một làng du lịch!
Vương Khả không ngừng chỉ điểm giang sơn.
- Vương Khả, ngươi làm thế phải xài bao nhiêu tiền mới đủ?
Mộ Dung Lão Cấu hiếu kỳ nói.
- Đồng thời kiến thiết, trước chỉ một ngàn vạn cân linh thạch làm cơ sở, đúng rồi, các vị huynh đệ Chiến Thần Điện, ta muốn đặt hàng một nhóm Âm Chướng Trận từ chỗ các ngươi, sau này dựng thành tường che chắn bốn phía!
Vương Khả giải thích nói.
- Đồng thời kiến thiết, cơ sở một ngàn vạn cân linh thạch? Cái này, chỉ kiến tạo chút phòng ốc mà thôi, cần tốn nhiều tiền vậy ư?
Một tên lão binh hiếu kỳ nói.
- Đúng vậy, ngươi xây công ty Thần Vương ở chỗ này, nơi đây lại một bóng người cũng không có, mặt sau toàn là mộ địa, ngươi định kiếm tiền từ trên thân quỷ chắc?
- Vị trí chỗ này hẻo lánh quá, làm sao kiếm tiền?
Đám lão binh không khỏi nghi hoặc hỏi.
- Yên tâm, vị trí công ty Thần Vương chính là trung tâm thành thị! Chỉ là giờ còn chưa khai phát, đương nhiên cũng chưa có người, đợi sau này khai trương, ta vừa tuyên truyền, nhân khí liền sẽ CÓI Vương Khả giải thích nói.
- Thật không? Chúng ta ít đọc sách, ngươi đừng gạt chúng ta!
Chúng lão binh vẫn cứ hoài nghi.
- Ta lừa qua các ngươi lúc nào? Ta móc ra chân kim bạch ngần còn không sợ, các ngươi sợ cái gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Chỉ là, có thể kiếm được tiền thật không?
- Đúng vậy, Vương Khả, ngươi nói dẫn chúng ta kiếm một tháng năm trăm vạn, thế này thì làm sao kiếm tiền? Sao ta cứ có cảm giác không chân thực!
- Đúng vậy, thu nhập một tháng năm trăm vạn? Mẹ nó, đi cướp cũng không khoa trương như vậy?
Đám lão binh vẫn cứ không khỏi bận tâm lo lắng.
Khuya hôm trước chúng nhân quá chén, không suy nghĩ cho thật chu đáo, giờ nghĩ lại mới thấy, điều này rõ ràng là không thể.
- Đừng nói ta thổi, ngươi hỏi Trương Chính Đạo mà xem. Trương Chính Đạo chính là tổng giám đốc cao ốc Thần Vương số một.
Hắn cực kỳ rõ ràng, siêu thị Thần Vương chúng ta sáng tạo ra bao nhiêu trăm vạn phú ông, bao nhiêu ngàn vạn phú ông, bọn họ kiếm tiền thế nào, các ngươi cứ hỏi Trương Chính Đạo!
Vương Khả quay sang nhìn Trương Chính Đạo.
Đám lão binh lập tức nhìn chằm chằm Trương Chính Đạo, khiến nét mặt Trương Chính Đạo bất giác cứng lại.
- Trương Chính Đạo, không cần ngươi miêu tả tỉ mỉ cho bọn hắn về nghiệp vụ của ngân hàng Thần Vương, bảo hiểm Thần Vương.
Ngươi chỉ cần nói cho bọn hắn về siêu thị Thần Vương là được rồi, rốt cuộc, chúng ta mới đến, còn chưa thể lập tức kinh doanh ngân hàng, bảo hiểm. Nhưng mà, riêng siêu thị thì được!
Vương Khả nói.
- Thật phải nói?
Trương Chính Đạo biểu tình cổ quái nói.
- Có gì mà không thể nói? Nếu bọn họ tới Thập Vạn Đại Sơn đi tra thì cũng có thể tra được, không sao, ngươi cứ nói thẳng!
Vương Khả gật đầu.
Vương Khả tiếp tục chỉ điểm đệ tử Vương gia đệ, những nơi nào dùng vào xây cao ốc, những nơi nào phải xây nhà kho, những nơi nào cần xây suối nước nóng, khu nghĩ dưỡng. Còn Trương Chính Đạo thì lại miêu tả chi tiết cho chúng nhân nghe về cách thức vận hành của siêu thị Thần Vương.
- Bán máu? Kiếm tiền mà Vương Khả nói chính là bán máu?
Một tên lão binh trừng mắt quát nói.
Tức thì, nguyên một đám lão binh đều trừng mắt phẫn nộ, để chúng ta bán máu? Đùa gì vậy?
- Làm sao, làm sao? Bán máu thì làm sao? Máu Nguyên Anh Cảnh, một phần có thể bán được tận năm mươi vạn cân linh thạch, một tháng rút hai phần, chính là trăm vạn cân linh thạch.
Các ngươi là Nguyên Thần Cảnh, giá máu thậm chí còn cao gấp mấy lần!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nhưng mà, ngươi biết một lần bán máu, chúng ta tổn hại cỡ nào không?
Một tên lão binh trừng mắt giận nói.
~ Trương lão đầu, ngươi có bệnh, ngươi cần gì cứ nhất định phải bán máu mình?
Mộ Dung Lão Cẩu tròn mắt nói.
- Ách!
Tên lão binh kia cũng tròn mắt.
~ Trong đại lao Chiến Thần Điện có nguyên một đám tù phạm bán nước cầu vinh, chúng ta còn phải ngày ngày nuôi sống những tặc tử đó, lấy máu bọn chúng chẳng phải là xong?
Mộ Dung Lão Cầu nói.
- Đúng nhỉ!
Ánh mắt đám lão binh đồng loạt sáng lên.
- Nhưng mà, chúng ta bán Chân Nguyên Huyết cho ai?
Tên lão binh kia lần nữa nhíu mày hỏi.
- Yên tâm, ta có chút nhân mạch, đường dây với phía tà ma!
Vương Khả giải thích nói.
Nhân mạch của Vương Khả? Nháy mắt, chúng nhân mới chợt nhớ ra, mẹ nó, ở Thập Vạn Đại Sơn, Vương Khả hình như còn là Thần Long giáo chủ Ma giáo, quả đúng là có chút quan hệ nhân mạch với phía tà ma. Chẳng lẽ thật có thể bán cho phía tà ma.
- Không được, bao nhiêu huynh đệ chúng ta chết ở trong tay tà ma, bao nhiêu huynh đệ bị tà ma bắt tù, chúng ta và tà ma có mối thù không đội trời chung, sao có thể bán Chân Nguyên Huyết cho chúng, giúp chúng đề thăng thực lực? Ma trướng chính tiêu, thế chẳng phải uống độc giải khát?
Một tên lão binh trừng mắt giận nói.
- Không sai, giúp tà ma cường đại, ta vạn lần không thể!
Cả đám lão binh đều trừng mắt quát nói.
Chiến tướng Chiến Thần Điện tuy tham tài, nhưng, trái phải rõ ràng vẫn rất phân minh, làm sao có thể đi giúp tà ma tăng cường thực lực.
- Các ngươi có biết tính sổ sách không đấy?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Chuyện đó thì liên quan gì đến tính sổ sách, có nhiều tiền hơn nữa, chúng ta cũng không giúp đỡ tà ma cường đại!
Một tên chiến tướng giận mắng.
- Đừng nóng, đừng nóng, lại đây, ta tính toán cho các ngươi! Các ngươi nghe xem ta nói có đúng không!
Vương Khả hít sâu một hơi rồi nói.
- Hả?
Chúng chiến tướng đồng loạt quay đầu nhìn Vương Khả.
- Vừa rồi ngươi nói, ngươi có huynh đệ bị tà ma bắt làm tù binh, đến nay sinh tử chưa biết, đúng không nào?
Vương Khả nhìn tên lão binh lên tiếng vừa nãy, hỏi.
- Không sai! Hắn là sư huynh ta!
Tên lão binh kia trầm giọng nói.