Trình Bạch Xuyên tiếp lấy chiết tử (sổ gấp) Tây Môn Thuận Thủy đưa tới, nhìn kỹ, tròng mắt đột nhiên co rụt lại:
- Thừa tướng, cái này... !
- Không thể nói ra, đi làm việc đi! Nhớ kĩ, không thể tiết lộ dù chỉ nửa lời!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Vâng, tạ ơn thừa tướng!
Trong mắt Trình Bạch Xuyên sáng lên tinh quang, kích động nói.
- Còn chuyện nào khác không?
Tây Môn Thuận Thủy đảo mắt nhìn quan viên bốn phía một lượt.
- Thừa tướng, giờ đã là ngày thứ ba, nhưng Vương Khả vẫn chưa tới lại bộ báo danh!
Một tên quan viên thần tình cổ quái nói.
- Hả?
Tây Môn Thuận Thủy nhíu mày nhìn tên quan viên lại bộ kia.
- Án theo trình tự bình thường, sau khi thi đình xong sẽ công bố bảng vàng với toàn thiên hạ, chiếu cáo kết quả thi cử lần này.
Đồng thời, Vương Khả là tân khoa trạng nguyên, phải tiến hành cưỡi ngựa dạo phố, thông cáo thiên hạ, tỏ rõ thiên sủng. Cái này, Vương Khả một mực không đến, công việc của chúng ta không cách nào tiến hành!
Tên quan viên kia nhíu mày nói.
- Đã thông báo cho Vương Khả chưa?
Tây Môn Thuận Thủy nhíu mày nói.
- Vẫn chưa, đây là lệ thường mà? Còn phải phái người thông báo?
Quan viên lại bộ kia hỏi lại.
Sắc mặt Tây Môn Thuận Thủy rất khó coi:
- Ngươi không thông báo, hắn làm sao biết được?
- Hả?
Tên quan viên lại bộ kia không khỏi sửng sốt.
Tây Môn Thuận Thủy hít thở sâu một hơi:
- Nhanh phái người đi thông báo Vương Khả!
- Nhưng mà, chúng ta không biết Vương Khả ở đâu!
Quan viên lại bộ kia nói tiếp.
Tây Môn Thuận Thủy mặt lạnh nhìn quan viên lại bộ:
- Ngươi không biết mỗi lần trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố đều là đại biểu cho khoa cử thành công viên mãn, đồng thời cũng cho thiên hạ nhìn thấy hi vọng tấn thăng qua đường thi cử? Giờ đã là ngày thứ ba, các ngươi mới nói cho ta biết? Lần khoa cử này mục đích chính là để bắt tà ma, tính là một lần đại công, nhưng không thể bởi vì đại công mà buông thả chương trình khoa cử, khoa cử là biểu hiện cho văn vận của Đại Thiện, nếu khiến người trong thiên hạ có bất kính với khoa cử, đó là tội danh gì, các ngươi biết không?
- Chúng ta, chúng ta đi tìm ngay... !
Tên quan viên lại bộ kia vội biến sắc, kinh hãi nói.
- Đừng đi tìm tứ xứ như ruồi nhặng không đầu, có lẽ ta biết Vương Khả đi đâu!
Một tên quan viên bất ngờ mở miệng nói.
- Ồ? Hộ bộ thượng thư? Ngươi biết hành tung của Vương Khả?
Tây Môn Thuận Thủy nghi hoặc nói.
Tiền Đa Đa cười đáp:
- Bẩm thừa tướng, cả ngày hôm qua, Vương Khả một mực ở hộ bội - Hả?
Chúng quan viên nghi hoặc thất thanh.
- Không phải hoàng thượng đã hứa bán cho Vương Khả lô đất Anh Hùng Sơn rồi sao? Năm ngàn vạn cân linh thạch! Vương Khả trả hết một lần, đương nhiên, còn có nhiều loại thủ tục cần hoàn thiện, Vương Khả hiện đang dẫn theo một đám thuộc hạ xử lý chuyện mua bán đất tại hộ bộ! Bây giờ, quyền sở hữu tài sản đã ghi rất rõ ràng, tất cả đều thuộc về Vương Khả!
Tiền Đa Đa cười nói.
- Làm xong? Một ngày? Lô đất lớn vậy, dù là ở ngoại thành thì cũng không phải hộ bộ các ngươi có thể xử lý gọn gàng trong thời gian ngắn thế được, thủ tục đâu phải là ít!
Tây Môn Thuận Thủy nghi hoặc nói.
- Còn nữa, mặc dù Vương Khả trúng trạng nguyên, nhưng còn chưa được bố trí chức quan, hắn đào đâu ra thủ hạ?
Tào Hùng ở bên hiếu kỳ nói.
- Là thủ hạ Vương Khả tự mang theo, đám này rất chuyên nghiệp. Ách, Vương Khả gọi bọn hắn là bộ phận “Tài vụ”, “Pháp vụ”. Chậc chậc, hôm qua đúng là cho chúng ta thêm một phen kiến thức!
Tiền Đa Đa cảm thán nói.
- Khiến ngươi thêm kiến thức?
Tây Môn Thuận Thủy hiếu kỳ nói.
- Không sai, khó trách Vương Khả có thể kiếm được nhiều tiền, đám bộ phận tài vụ, pháp vụ dưới tay hắn kia rất lợi hại. Pháp vụ thì gần như thuộc lòng bộ luật công thương của Đại Thiện, há mồm liền đọc vanh vách, không sai nửa chữ, trình độ cỡ đó, ta cảm thấy còn thông hiểu hơn cả một ít quan viên hộ bộ có thâm niên. Tài vụ lại càng lợi hại, cái gì mà “phục thức ký sổ pháp”, đúng là tỉnh diệu! Lô đất Anh Hùng Sơn tuy nói bán cho Vương Khả, nhưng tiếp sau đó còn cần phí xây dựng, phí di dời giải tỏa, phí môi trường.... vân vân.... Căn cứ bản vẽ, hết thảy đều được tính toán rõ ràng, còn nữa, pháp vụ còn nghiên cứu tất cả án lệ tương tự từ trước tới nay để mô phỏng đối chiếu, khiến người không tìm ra nửa phần sơ hở, đúng là nhân tài! Thật không biết Vương Khả từ được ở đâu!
Tiền Đa Đa cảm thán nói.
- Nói cách khác, suốt ngày hôm qua, Vương Khả một mực bận rộn xử lý chuyện mua đất?
Tây Môn Thuận Thủy sắc mặt cổ quái nói.
- Đúng, Vương Khả còn nói, hôm nay mời các chiến tướng Chiến Thần Điện cùng đi xem lô đất kia!
Tiền Đa Đa nói.
- Cái kia còn không mau đi thông báo Vương Khả?
Tây Môn Thuận Thủy nhìn sang tên quan viên lại bộ ở bên.
- Vâng, thừa tướng!
Tên quan viên lại bộ kia lập tức đi ra.
- Chẳng qua, thừa tướng, có một chuyện sợ rằng phải nói trước với ngài một tiếng!
Tiền Đa Đa cười khổ nói.
- Hả? Chuyện gì?
Tây Môn Thuận Thủy nghi hoặc hỏi lại.
- Trước kia lệnh lang Tây Môn Tĩnh cũng từng tới hộ bộ một chuyến, thuê lại lô đất Anh Hùng Sơn, kỳ hạn thuê là hai mươi năm!
Tiền Đa Đa cười khổ nói.
- Con ta Tây Môn Tĩnh, thuê? Lô đất Vương Khả vừa mua?
Tây Môn Thuận Thủy nhíu mày nói.
- Đúng, bỏ ra số tiền không nhỏ, còn cầm thư tay của thừa tướng ngài, nói muốn thuê mảnh đất kia, chính là lô đất Vương Khả vừa mua! Thừa tướng, ngài biết việc này không?
Tiền Đa Đa cười khổ nói.
Sắc mặt Tây Môn Thuận Thủy rất khó coi, hiển nhiên chuyện Tây Môn Tĩnh lấy danh nghĩa hắn đi ép thuê lô đất Vương Khả vừa mua, Tây Môn Thuận Thủy cũng không biết.
Từ đoạn đối thoại vừa rồi, Tiền Đa Đa cũng đoán được đại khái, thần sắc không giấu được vẻ cổ quái, song vẫn không dám nhiều lời.
- Thừa tướng, luật pháp Đại Thiện hoàng triều có quy định, mua bán đất đai không phá hoại quan hệ thuê mướn! Nói cách khác, lô đất này chỉ có thể do Tây Môn Tĩnh sử dụng, Vương Khả muốn thu lại, nhất định phải chờ khi quan hệ thuê mướn hết hiệu lực, cũng tức là hai mươi năm sau!
Tiền Đa Đa cười khổ nói.