Minh Ma đại hội? Vương Khả không biết, nhưng, lần trước quất Chu Yếm ở vương cung, Chu Yếm đã đề cập tới.
- Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng, ta giống như nghe được Chu Yếm lỡ miệng nói, hắn nói thời điểm nghe lén Thanh tiên tử nói chuyện, nghe lén được!
Vương Khả giải thích nói.
- Thanh tiên tử?
Chúng tà ma ở bốn phía cảm thấy rất ngờ vực.
- Hừ!
Chu Hồng Y hừ lạnh một tiếng:
- Chu Yếm đâu?
- Chu Yếm ư? Vừa rồi cùng Nhiếp Thiên Bá đồng quy vu tận, ở chỗ kia!
Vương Khả chỉ hai cái xác chết cháy nằm cách đó không xa.
Vẻ mặt Chu Hồng Y co rúm lại, vừa định nổi giận với Chu Yếm, cũng trong nháy mắt thoát hơi. Chết rồi? Huyết mạch duy nhất năm đó đại ca lưu lại, cho dù nhìn không thuận mắt, cũng không nên chết chứ!
- Vừa rồi ngươi nói, Nhiếp Thiên Bá?
Sắc mặt Chu Hồng Y trở nên khó coi nói.
- Đúng, chính là ở đằng kia, hai người đánh đến khó phân thắng bại, cuối cùng, Nhiếp Thiên Bá tự bạo phi kiếm, sau đó... ! Ta muốn ngăn cản, thế nhưng, thực lực ta thấp, không làm được!
Vương Khả toẻ vẻ tiếc hận.
Công chúa U Nguyệt và đệ tử Kim Ô Tông cách đó không xa, không ngừng hít vào hàn khí.
Nhiếp Thiên Bá và Chu Yếm đồng quy vu tận? Ngươi muốn ngăn cản? Trên đời này còn có người mở mắt nói lời bịa đặt như vậy sao? Nếu không phải ta tận mắt thấy ngươi hại chết hai người bọn hắn, chúng ta mẹ nó thiếu chút nữa thì tin tưởng!
Một đám tà ma lập tức nhào về phía hai cỗ thi thể chết cháy. Kiểm tra một phen.
- Đường chủ, hai người này còn chưa ngỏm củ tỏi, còn có một hơi thở, chỉ là thương tích quá nặng!
Một tên tà ma lập tức kêu lên.
Nhiếp Thiên Bá, Chu Yếm còn sống? Trong lòng Vương Khả cảm thấy nặng nề. Nhưng trước mặt Chu Hồng Y lại vui mừng hô lớn.
- Còn sống? Vậy thì tốt rồi! Bằng không thật không biết bàn giao với Thanh nhi như nào! Mang cả hai người về!
Chu Hồng Y dặn dò nói.
- Vâng!
Một đám tà ma ứng tiếng nói.
Lúc này Chu Hồng Y mới lại nhìn về phía Vương Khả, sắc mặt lạnh như băng nói:
- Các ngươi muốn cướp trước Minh Ma đại hội, sớm ăn Minh Thai Chi Thân là công chúa U Nguyệt sao?
- Cái gì? Đệ ngũ đường chủ tìm kiếm Minh Thai Chi Thân chuẩn bị mở Minh Ma đại hội! Các ngươi lại muốn độc chiếm Minh Thai Chi Thân? Để Minh Ma đại hội không thể tiếp tục mở được sao?
Cả đám tà ma lập tức trừng mắt với Vương Khả.
Vương Khả đang muốn giải thích, lại nghe thấy công chúa U Nguyệt ở sau lưng kêu lên:
- Các ngươi nghĩ sai rồi, vừa rồi chính là hắn che chở ta, bằng không, ta đã sớm chết!
- Hả?
Mọi người nhìn về phía công chúa U Nguyệt.
Đương nhiên, phần lớn tà ma cũng không quen biết công chúa U Nguyệt, chỉ có Chu Hồng Y là đã nhìn qua chân dung công chúa U Nguyệt.
- Ngươi chính là công chúa U Nguyệt? Ngươi nói, vừa rồi tiểu tử này che chở ngươi?
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Đúng!
Công chúa U Nguyệt gật đầu một cái.
Thời khắc chúng tà ma xác định thân phận công chúa U Nguyệt, ánh mắt cả đám trở nên đỏ ngầu, giống như nhìn thấy đồ ăn hết sức thơm ngon hợp khẩu vị vậy.
Vương Khả nhìn thấy phản ứng của chúng tà ma, cũng cảm thấy một trận may mắn, còn may Nhiếp Diệt Tuyệt giam giữ công chúa U Nguyệt ở Chu Tiên trấn, nếu giam giữ ở vương cung Đại Thanh, nói không chừng đã sớm bị ăn trộm.
Thế nhưng, hôm nay cũng thảm!
- Không phải ngươi muốn ăn công chúa U Nguyệt, ngược lại che chở công chúa U Nguyệt? Vậy các ngươi tới làm gì?
Chu Hồng Y trầm giọng nói.
- Ta, ta cũng không biết, là các đại ca dẫn ta tới! A, đúng rồi, Thanh Vương nhắc tới Thanh tiên tử nói cái gì, còn nữa, đám đệ tử chính đạo này, cũng muốn giết công chúa U Nguyệt, chúng ta cực lực bảo hộ công chúa U Nguyệt, kết quả... !
Vương Khả cười khổ nói.
Vương Khả nói mơ mơ hồ hồ, lần thứ hai vung ra chủ đề 'Thanh tiên tử' và 'Chính đạo muốn giết công chúa U Nguyệt', để mọi người thảo luận.
Quả nhiên, mọi người lại tranh luận ầm ĩ lần thứ hai.
Mà ánh mắt Chu Hồng Y nhìn Vương Khả, càng ngày càng hòa ái!
Rất nhanh, đám người từ coi Vương Khả là người muốn phá hư Minh Ma đại hội, thành người bảo vệ Minh Ma đại hội. Đây không phải mọi người nói càn, công chúa U Nguyệt bên kia đều làm chứng, còn có thể giả sao?
- Các ngươi khổ cực rồi!
Cuối cùng Chu Hồng Y cảm thán vỗ vỗ bả vai Vương Khả.
Lần đập vai này, đã hoàn toàn công nhận Vương Khả, coi Vương Khả như người của mình.
Tình cảnh này, khiến đệ tử Kim Ô Tông ở phía đối diện không kịp chuẩn bị! Chuyện này, chuyện này, Vương Khả thật sự lẫn vào trận doanh ma đạo sao? Mắt của ta mù rồi ư! Từ trước tới giờ chỉ có ma đạo lẫn vào trận doanh chính đạo, từ lúc nào mà chính đạo cũng có thể lẫn vào trận doanh ma đạo vậy? Cái miệng kia của hắn, là khai quang sao? Cứ như vậy khoác lác đi qua?
Vương Khả phối hợp nặn ra hai giọt nước mắt.
- Đường chủ, ta ngơ ngơ ngác ngác gia nhập Ma Giáo, trước đó nghe qua rất nhiều người vu khống Ma Giáo ta, ban đầu ta cũng thấp thỏm lo âu, nhưng, các đại ca trong phân đà của ta, đối với ta vô cùng tốt, để cho ta ở Ma Giáo tìm được hơi ấm! Tại hạ vô năng, không thể cứu được bọn họ, xin đường chủ đáp ứng ta, để ta có cơ hội hảo hảo thu dọn thi thể nhóm đại ca ta! Ta không muốn bọn họ phơi thây hoang dã, cũng không muốn bọn họ chết cũng không người quản, ta muốn an táng cho bọn họ thật cẩn thận! Xin đường chủ chấp thuận, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy di thể các đại ca ta, tất cả để ta tới xử lý hậu sự cho các đại ca, xin đường chủ đồng ý!
Vương Khả tỏ vẻ bi thương.
Cả đám đệ tử Kim Ô Tông trợn trừng mắt, không hiểu cho lắm, đột nhiên Vương Khả chơi trò tình cảm, là có ý gì?
Có vài tên tà ma quăng tới ánh mắt không tình nguyện, nhưng Chu Hồng Y ở đây, ai dám lắm miệng?
- Ngươi rất trọng tình cảm?
Chu Hồng Y bất ngờ nhìn về phía Vương Khả.
- Từ bé, cha mẹ ta đã dạy ta, tình nghĩa đáng giá thiên kim! Các đại ca vì ta mà đi, ta cũng không thể không làm chút gì cho các đại ca, có lẽ ta chỉ một người yếu đuối, chỉ biết xử trí theo cảm tính! Xin đường chủ thành toàn!
Vương Khả đau thương nói.