Giải Binh Giáp gần giọng mắng lại.
Vương Khả không hề có vẻ gì là căng thẳng khi bị Giải Binh Giáp quát tháo, ngược lại cứ thế nhìn đăm đăm Giải Binh Giáp, sau đó từ từ híp mắt lại, nói:
- Giải Binh Giáp? Ngươi rất không sai, vốn là bắt ba ba trong hũ, nhưng ngươi vẫn có thể tìm ra một tia hi vọng? Nếu không phải trẫm trở về kịp thời, không chừng hôm nay thật khiến ngươi náo ra chuyện cười!
Lúc nói chuyện, Vương Khả tiến lên trước một bước.
Một bước này khiến Giải Binh Giáp không khỏi kinh hoảng.
Chuyện gì đây? Chẳng lẽ người này thật đúng là Thiện Hoàng?
- Làm sao? Ngươi còn muốn thử năng lực của trẫm?
Vương Khả lạnh lùng nói.
Giải Binh Giáp nuốt một ngụm nước bọt, cố kìm nén sợ hãi trong lòng, gần giọng nói:
- Vương Khả, ngươi đừng có gạt người? Ngươi tưởng, ngươi có thể gạt được ta? Ngươi muốn chết, ta liền thành toàn ngươi!
Vương Khả nhếch lên một tia cười lạnh.
- Ngươi đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ? Hừ, đã bao năm không ai dám nói chuyện như thế với trẫm! Ngươi rất có đảm phách! Được lắm, trẫm cho ngươi một cơ hội! Đến đi, dùng ra toàn lực đánh trẫm một quyền, nếu trẫm như lùi một bước, tính ngươi thắng, trẫm xá ngươi vô tội!
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Giải Binh Giáp sững sờ.
Bách quan cũng trừng mắt nhìn Vương Khả.
Nếu trước mắt là Vương Khả cố ý giả trang, như vậy tất khó mà địch lại Giải Binh Giáp, cho nên mới cố ý đe dọa!
Song, giờ còn là đe dọa nữa ư? Ngươi muốn chơi thật? Ngươi muốn cứng đối cứng với Giải Binh Giáp?
Hình như thực lực Vương Khả chỉ là mới bước vào Nguyên Anh Cảnh? Trong khi Giải Binh Giáp đã là Nguyên Thần Cảnh, một quyền liền có thể đánh nát ngươi. Giờ ngươi lại để Giải Binh Giáp toàn lực đánh một quyền?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây đúng thật là Thiện Hoàng phụ thể?
Phải biết, chỉ có Thiện Hoàng mới có được tự tin mãnh liệt đến thết Giải Binh Giáp cũng nghĩ như vậy, nếu Vương Khả tránh né chiến đấu với hắn, vậy hắn chẳng có gì phải lo lắng cả, bởi vì nhất định là Vương Khả đang giả trang, Giải Binh Giáp sợ nhất chính là Vương Khả động thủ thật!
Nguyên Anh Cảnh Vương Khả, hắn chỉ cần một ngón tay liền có thể bóp chết, song nếu thật là Thiện Hoàng? Như vậy... !
Giải Binh Giáp tê cả da đầu!
- Đến đi, dùng ra toàn lực của ngươi, đánh ta một quyền thử xem, nếu trẫm lùi một bước, chẳng những thả ngươi, toàn bộ tà ma bắt được trong ân khoa lần này, ta đều thả sạch!
Vương Khả lạnh lùng nói.
Tê!
Bách quan trong đại điện như chết lặng, một vài người thậm chí hít sâu một hơi khí lạnh.
Rất nhiều người nhìn chăm chăm Vương Khả, đã hơn phân nửa tin tưởng, đây chính là Thiện Hoàng phụ thể, bằng không, hắn lấy đâu ra tự tin?
- Thiện Hoàng, Thiện Hoàng trở về!
Có quan viên thấp giọng kinh hô.
Những tiếng hô kích động này tuy nhỏ, song truyền đến trong tai Giải Binh Giáp lại mang đến cảm giác khủng bố dị thường.
Đánh không?
Đánh!
Vạn nhất là Vương Khả hù dọa thì sao? Ta phải xác định mới được.
- Là ngươi tự tìm, Vương Khả, ngươi muốn chết, ta thành toàn ngươi!
Giải Binh Giáp dữ tợn nói.
- Đến đi, dùng quyền đầu mạnh nhất, trãm cho ngươi thời gian tụ lực!
Vương Khả hờ hững nói.
Có lẽ là Vương Khả ám thị tâm lý quá nhiều, lúc này Giải Binh Giáp không nghĩ tới dùng bất kỳ binh khí nào cả, chỉ dùng mỗi nắm đấm.
Tụ lực, đương nhiên phải tụ lực, phải tập trung toàn bộ lực lượng, phải một hơi đánh nát Vương Khả, chỉ thế mới có thể tiêu trừ đi nỗi sợ hãi trong lòng hắn.
Dù sắp đánh tới Vương Khả, Giải Binh Giáp vẫn không dám thả xuống Tam thái tử, lúc này, trong lòng Giải Binh Giáp chất đầy sợ hãi.
- Chết đi, Vương Khả! Binh Giáp Thần Quyền!
Giải Binh Giáp hét lớn.
Một nắm đấm cực lớn vung ra, nắm đấm như bốc cháy, mang theo lực lượng cực kỳ khủng bố xung kích về phía Vương Khả.
- Đừng!
Mộ Dung Lão Cấu cả kinh kêu lên.
Một quyền này, dù là Mộ Dung Lão Cẩu cũng không dám đón đỡ.
Nếu thật là Vương Khả, e rằng sớm đã bị dọa cho nằm sấp ra đấy.
Cương phong ập tới, cuốn khiến tóc mai Vương Khả tán loạn, Vương Khả lại không hề có vẻ gì là hoảng hốt, nhẹ nhàng mỉm cười, giơ ra một ngón tay phải.
Ngón trỏ tay phải Vương Khả duõi ra, nghênh hướng quyền đầu Giải Binh Giáp.
Thoáng chốc đó, chúng nhân tròn mắt nhìn, một ngón tay?
Ngươi dùng một ngón tay đi đón đố quyền đầu toàn lực của Giải Binh Giáp?
Giải Binh Giáp cũng ngây dại, nhưng mà, lúc này điều duy nhất hắn có thể làm chính là toàn lực ứng phó.
Oanh!
Một tiếng trầm vang, bốn phía cuộn lên bụi mù ngất trời.
Cảnh tượng Vương Khả bị đánh nát trong tưởng tượng của chúng nhân không hề diễn ra.
Thời khắc này, thời gian tựa như đóng băng, chỉ thấy Vương Khả, Giải Binh Giáp duy trì động tác quyền, chỉ (ngón tay) đụng nhau.
Vương Khả nhẹ nhàng đứng đó, im lìm không nhúc nhích, khóe miệng chớp qua ý cười như ẩn như hiện. Ánh lửa trên quyền đầu Giải Binh Giáp tan biến, hiển nhiên hết thảy lực lượng đã tán sạch.
Một ngón tay? Một ngón tay liền chặn lại nắm đấm từ Giải Binh Giáp?
Giải Binh Giáp nhìn ngón tay cản lại nắm đấm của mình, da đầu bất giác tê rần, chứng kiến nụ cười lạnh lùng như ẩn như hiện kia của Vương Khả, càng là như thấy được tử thần đang mỉm cười với chính bản thân.
Bành bành bành!
Giải Binh Giáp bị dọa cho không ngừng giật lùi ra sau, Tam thái tử cũng theo đó lảo đảo ngã nhào trên đất.
- Ngươi, ngươi, ngươi...
Giải Binh Giáp hoảng sợ nhìn Vương Khả.
- Xem ra, quyền đầu ngươi không mạnh lắm nhỉ! Chân trẫm còn chẳng xê dịch gì cả!
Vương Khả khẽ cười nói.
- Bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết Lập tức, trong đại điện truyền ra tiếng cung bái của đám đông quan viên.
Chỉ bằng một đầu ngón tay liền cản lại Giải Binh Giáp, đây còn là Vương Khả nữa ư? Khẳng định không phải, vậy chắc không cần đoán cũng biết, hẳn là nguyên thần Thiện Hoàng phụ thể!
Bành!
Đúng lúc này, đột nhiên ngoài thân Vương Khả khẽ chấn động, một luồng khí lưu được phóng thích, cuốn thốc tứ phương.
- Nguyên Anh Cảnh tầng thứ hai?
Giải Binh Giáp kinh ngạc nhìn Vương Khả.
Khí tức Vương Khả phóng thích ra là Nguyên Anh Cảnh tầng thứ hai, nhưng mà, sao ngươi lại bỗng nhiên đột phá?
Vương Khả nhìn xuống thân thể mình một lúc, lát sau mới ngước mắt lên, thản nhiên nói:
- Xem ra, thân thể trẫm phụ thể lần này rốt cục vẫn hơi yếu chút! Không gánh nổi nguyên thần của trẫm, thôi, coi như chút thù lao mượn thân thể dùng tạm, trẫm giúp ngươi tăng thêm một tầng tu vil _