Giải Binh Giáp nổi điên, lúc này ai kích thích hắn, dẫn đến Tam thái tử bỏ mạng, trách nhiệm ai gánh. Phải làm sao? !
- Vương Khả, ta muốn ngươi phải chết!
Giải Binh Giáp dữ tợn túm lấy cổ Tam thái tử, hung hăng đánh về phía Vương Khả.
Vương Khả không khỏi đau đầu, mẹ nó, Giải Binh Giáp muốn giết ta để bắt đi U Nguyệt công chúa? Ngươi đừng hòng! Nhưng mà, giờ ta có thể làm sao? Đám gia hỏa bên ngoài thấy chết không cứu, chắc là không trông cậy được gì.
Nên làm sao đây?
- AI Vương Khả đột nhiên hét thảm.
- Vương Khả?
Mộ Dung Lão Cấu trừng mắt kinh ngạc.
Chỉ thấy, Vương Khả bỗng nhiên lộ ra biểu tình thống khổ, cả người như bị trọng kích, toàn thân co quắp!
Lạch cạch!
Ngay cả U Nguyệt công chúa trong ngực hắn cũng đố hết nổi, tức thì, U Nguyệt công chúa ngã nhào trên đất.
- AI Vương Khả ôm lấy đầu, thống khổ kêu rên.
- Ngươi, ngươi sao thế?
Giải Binh Giáp tròn mắt giới bị nói.
Ta còn chưa đánh tới, sao ngươi đã thống khổ vậy rồi?
- A, đầu của ta, a, không!
Vương Khả lại ôm lấy cổ, bất ngờ xụi lơ trên đất.
Toàn thân cứ thế không ngừng co quắp, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép.
- ÔI Vương Khả run rẩy, bọt mép tuôn ra càng lúc càng nhiều.
- Đây là... bị kinh phong?
Tào Hùng trừng mắt kinh ngạc nói.
- Vương Khả, không phải ngươi lại đang ăn vạ đấy chứ? Lúc này mà ngươi cũng ăn vạ được?
Mộ Dung Lão Cầu trừng mắt thấp giọng lầm bẩm.
Rốt cuộc, vừa rồi chẳng ai đụng chạm đến Vương Khả cả. Làm sao... làm sao bỗng nhiên lại miệng sùi bọt mép, co quắp ngã lăn ra đất?
- Vương Khả, ngươi muốn giả chết? Không thấy giờ là lúc nào rồi, ngươi tưởng chỉ cần giả chết, ta liền không giết ngươi?
Giải Binh Giáp trừng mắt quát.
- Đầu của ta, ai, ai đang xung kích đầu ta, không, không!
Vương Khả thống khổ ôm lấy đầu, miệng không ngừng kêu gào.
- Xung kích đầu ngươi?
Chúng nhân ngơ ngác nhìn Vương Khả.
Oanh!
Đột nhiên, dưới thân Vương Khả nổ vang một tiếng, Vương Khả bị nổ cho cả người run lên, tiếp đó, Vương Khả bất động.
- Giả chết? Giờ ngươi giả chết thì được gì? Thần thức ta thấy được, ngươi chẳng có chút biến hóa nào cả! Ngươi chán sống rồi!
Giải Binh Giáp lần nữa đạp bước tiến tới.
Đúng lúc này, Vương Khả đang lăn lộn trên đất bỗng chậm rãi đứng dậy.
- Không giả chết nữa? Ngươi tiếp tục giả chết ta xem nào!
Giải Binh Giáp cười lạnh nói.
Chỉ thấy Vương Khả mặt không biểu tình lững thửng đứng thẳng người dậy, không để ý tới Giải Binh Giáp mà cúi xuống nhìn toàn thân một lượt, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay từ trong ngực, lau đi bọt trắng nơi khóe miệng.
- Vương Khả, ngươi sao thế? Vẻ mặt này của ngươi có vẻ chẳng coi ai ra gì!
Mộ Dung Lão Cấu cả kinh kêu lên.
Vương Khả không để ý tới Mộ Dung Lão Cẩu, mà chậm rãi nhìn bốn phía xung quanh một lượt. Thấy được U Nguyệt công chúa nằm ở dưới chân, rồi cả Tam thái tử bị chém đứt hai tay, cổ bị Giải Binh Giáp túm lấy. Vương Khả bỗng chợt híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sát khí.
- Vương Khả, vẻ mặt này của ngươi là có ý gì? Ngươi tưởng giả vờ mất trí là có thể hù sợ ta?
Giải Binh Giáp cười lạnh, đang định bước tới.
Lại thấy Vương Khả trầm mặt xuống, lạnh giọng nói:
- Tây Môn Thuận Thủy, không phải ngươi đáp ứng trẫm, lần ân khoa này hết thảy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay ngươi, mọi thứ đều vạn vô nhất thất? Thế trước mắt ta đây là chuyện gì? Ngươi nên gánh tội gì!
Vương Khả quát lạnh một tiếng, thần sắc tràn đầy uy nghiêm, nộ khí hừng hực quát tháo Tây Môn Thuận Thủy.
Thoáng chốc đó, bách quan toàn điện khẽ chấn động. Nguyên một đám tròn mắt khó mà tưởng tượng nhìn Vương Khả. Lời này của Vương Khả là có ý gì? Hắn, hắn gọi mình là “Trãm” ? Còn quát tháo thừa tướng?
Tây Môn Thuận Thủy cũng chợt khẽ nhíu mày, trợn mắt nhìn Vương Khả khí chất hoàn toàn biến đổi, đây là... !
Cũng trong thoáng chốc đó, Giải Binh Giáp đang định nhào về phía Vương Khả chợt khẽ run lên, bộ pháp dưới chân ngừng lại.
Sau khi bị phát kinh phong, Vương Khả đột nhiên đứng dậy, khí chất hoàn toàn biến đổi, vừa mở miệng liền chất vấn Tây Môn Thuận Thủy, khiến bách quan toàn điện không khỏi biến sắc!
Vương Khả tự xưng là “Trẫm”, còn nhắc tới chuyện ân khoa lần này?
Đây là... !
Chúng nhân như chợt đoán được điều gì, chỉ là, không ai nguyện tin tưởng đấy là sự thật.
Tây Môn Thuận Thủy gắt gao nhìn chằm chằm Vương Khả, thần sắc không ngừng biến ảo.
Vương Khả thấy Tây Môn Thuận Thủy không để ý tới mình liền chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nhìn Tây Môn Thuận Thủy.
- Làm sao? Trẫm mượn thân thể khác dùng tạm, ngươi liền không biết trẫm?
Vương Khả lạnh giọng hỏi Tây Môn Thuận Thủy.
Mí mắt Tây Môn Thuận Thủy nhảy loạn, sửng sốt nhìn Vương Khả.
Đây là Thiện Hoàng? Nguyên thần Thiện Hoàng phụ thân lên người Vương Khả? Là vậy ư?
Mặc dù trong lòng Tây Môn Thuận Thủy có suy đoán như thế, chỉ là, hắn không lập tức bái lạy, bởi vì với trí tuệ của mình, Tây Môn Thuận Thủy có thể thấy được càng nhiều. Nếu đây chỉ là Vương Khả cố ý giả vở thì sao?
Nếu là Vương Khả cố ý giả vờ, Vương Khả đang muốn tìm mình phối hợp, để mình dẫn theo bách quan cùng lúc bái lạy Vương Khả, thừa nhận Vương Khả là Thiện Hoàng.
Như thế, Vương Khả liền có thể lấy giả mạo thân phận Thiện Hoàng, hù dọa Giải Binh Giáp.
Nhưng mà, mình là thừa tướng Đại Thiện, làm sao có thể bởi vì phối hợp một tên thí sinh, lại cố ý ném mất khí tiết bách quan?
Người trước mắt này là Vương Khả? Hay đúng thật là Thiện Hoàng? !
- Hừ! Ngươi đúng thật khiến trẫm thất vọng!
Vương Khả lạnh lùng liếc nhìn Tây Môn Thuận Thủy.
Quay đầu, Vương Khả từ từ nhìn sang Giải Binh Giáp.
Lúc này, trong mắt Giải Binh Giáp cũng chất đầy vẻ kinh nghi bất định, nhưng mà, Giải Binh Giáp lại không ngốc. Hắn có thể làm đến binh bộ thượng thư, chẳng lẽ không đoán được khả năng Vương Khả đang cố ý giả vờ?
Chỉ là, xưa nay uy nghiêm Thiện Hoàng quá mức kinh khủng, chỉ cần người trước mắt có một thành tỷ lệ là Thiện Hoàng, vậy chẳng phải hôm nay hắn chết chắc?
- Vương Khả, ngươi đừng cố lộng huyền hư, ngươi tưởng, bị kinh phong một lúc, sau đó chém gió nói được nguyên thần Thiện Hoàng phụ thể, ta liền sẽ tin tưởng? Bây giờ, đến cả bách quan ngươi đều không lừa được, ngươi còn muốn gạt ta?