Vương Khả lắc đầu lẩm nhẩm một mình, như là giải đáp nghi hoặc trong lòng chúng nhân.
Là nguyên thần Thiện Hoàng trợ giúp Vương Khả đột phá tu vi?
Vương Khả đúng là quá may mắn!
Lúc này, chúng quan viên trong đại điện không còn quá mức căng thẳng như trước, rốt cuộc, Thiện Hoàng trở về, dù chỉ là nguyên thần phụ thể đi về, thì cũng không phải Giải Binh Giáp có thể ngăn được!
-- Giải Binh Giáp, xem ra, trẫm không thể thả ngươi được rồi?
Vương Khả nhìn chằm chằm Giải Binh Giáp, thần sắc lạnh lẽo nói.
Cả người Giải Binh Giáp chợt khẽ run rẩy:
- Thiện Hoàng, ngươi.... ngươi không được qua đây, bằng không, bằng không ta giết Tam thái tử!
- A, ngươi muốn dùng lão tam uy hiếp trẫm?
Vương Khả nhìn Giải Binh Giáp, hờ hững nói.
Lúc này Giải Binh Giáp đã triệt để tin tưởng, người trước mắt chính là Thiện Hoàng, từng câu nói cử chỉ của Vương Khả, hắn đều mặc định là lời nói cử chỉ của Thiện Hoàng. Trong lòng đã không còn mảy may hoài nghi, toàn thân căng cứng hết cả.
- Cùng lắm thì đồng quy vu tận, ta chết cũng phải kéo theo Tam thái tử làm đệm lưng!
Giải Binh Giáp căng thẳng đến độ tay chân run rẩy, miệng kêu gào nói.
- Ngươi cảm thấy, nếu trẫm muốn ngươi chết, ngươi còn có cơ hội giết lão tam?
Vương Khả bình tĩnh nói.
- Ta, ta, ngươi, ngươi!
Giải Binh Giáp hoảng sợ nhìn Vương Khả.
- Chính bởi vì thấy ngươi không động sát tâm với lão tam nên trẫm mới chưa động thủ. Nếu ngươi thật sự muốn đồng quy vu tận cùng lão tam, giờ này ngươi đã là một đống thịt nhão!
Vương Khả lạnh lùng nói.
Vương Khả nói rất thẳng thắn, nếu ngươi động thủ giết Tam thái tử, ta sẽ khiến ngươi lập tức bỏ mình trước khi kịp động thủ, để xem là ngươi nhanh, hay là ta nhanh!
Giải Binh Giáp nghe ra được ý tứ trong lời Vương Khả, lập tức da đầu tê rần.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hôm nay ta phải đi đứt?
- Giải Binh Giáp, ngươi là ma! Là thiên địch với chính đạo! Nhưng mà, ngươi biết vì sao trẫm còn để ngươi sống đến bây giờ không?
Vương Khả hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
- Vì, vì sao? Là vì để ta bắt thêm càng nhiều tà ma đang tiềm phục cho ngươi?
Giải Binh Giáp cắn răng bi phẫn nói.
Vương Khả lắc đầu:
- Bởi vì năng lực của ngươi!
- Năng lực của ta?
Giải Binh Giáp sửng sốt.
- Không sai, trẫm là người ái tài, tài năng của ngươi khiến trãm không đành lòng giết ngươi!
Vương Khả khẽ thở dài nói.
- Cái.... cái gì?
Trong kinh ngạc, Giải Binh Giáp tựa hồ thấy được một tia hi vọng.
- Đại Ác hoàng triều thật không biết dùng ngươi, tài năng như thế lại phái đi làm gián điệp? Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc! Ngươi mà là người chính đạo thì tốt biết mấy!
Vương Khả thở dài.
Giải Binh Giáp nuốt một ngụm nước bọt, lúc này trong lòng hắn đang rất căng thẳng và phức tạp.
- Thiện Hoàng, ngươi, ngươi có ý gì?
Trong mắt Giải Binh Giáp chất đầy vẻ khẩn trương xen lẫn mong đợi.
- Nếu trẫm nhớ không lầm, trên đời này không phải cứ là ma thì vĩnh viễn sẽ là ma, Phật Môn có Đại Nhật Như Lai Thần Công, có thể khiến người tu Phật tịch diệt trùng sinh, sau khi tịch diệt, tẩy đi hết thảy vết tích kiếp trước, giữ lại ký ức, lần nữa làm người!
Ma có thể chuyển chính! Song không chỉ Phật Môn có phương pháp tịch diệt trọng sinh, Đạo Môn cũng có, Đại Thiện hoàng triều ta cũng có!
Vương Khả bình tĩnh nói.
Trong đại điện, tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm Vương Khả, trong lòng tựa hồ đoán được điều gì.
Nhịp thở Giải Binh Giáp càng lúc càng gấp rút.
- Giải Binh Giáp, trẫm quý cái tài của ngươi! Cho ngươi một lần cơ hội chuyển chính! Ngươi có nguyện nắm lấy không?
Vương Khả từ trên cao nhìn xuống Giải Binh Giáp còn đang chìm trong cảm giác thất kinh.
Lời này của Vương Khả lập tức liền khiến trong mắt Giải Binh Giáp bùng lên ánh sáng hi vọng.
Ta được Thiện Hoàng coi trọng? Hắn hân thưởng tài hoa của ta?
Nếu là lúc khác, Giải Binh Giáp còn có thể bình tĩnh được phần nào, nhưng giờ có rơm rạ cứu mạng đặt ở trước mặt, hắn làm gì còn tâm tình nghĩ theo hướng xấu? Lại nói, ai sẽ thừa nhận bản thân tài hoa kém cỏi? Tài hoa kém cỏi mà làm được đến binh bộ thượng thư? Ta nhất định là tài hoa chói mắt, mới sẽ được Thiện Hoàng coi trọng như thế.
Ta được Thiện Hoàng để ý? Ta không cần chết nữa?
- Hoàng thượng, ngươi, ngươi không gạt ta?
Giải Binh Giáp nhìn chằm chằm Vương Khả, cả người khẽ run lên.
Vương Khả cười nhẹ:
- Ngươi cảm thấy, trẫm sẽ nói lời không giữ lời?
- Không không, hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, nói một không hai, làm sao có thể nói lời không giữ lời? Thần nguyện ý, thần nguyện ý cải tà quy chính, sửa ma chuyển chính, thần nguyện ý thề chết hiệu trung hoàng thượng, muôn chết không từ, muôn chết không từi Giải Binh Giáp kích động kêu lên.
- Bây giờ dù có về lại được Đại Ác hoàng triều thì cũng phải xui xẻo, còn không bằng ở lại Đại Thiện hoàng triều, tuy sau này không còn làm gián điệp được nữa, nhưng ta có thể đi dưới ánh mặt trời, Thiện Hoàng coi trọng tài hoa ta như vậy, ngày sau thậm chí có thể vị cực nhân thần, ta chẳng những không phải chết, ngược lại còn có thể leo lên vị trí càng cao.
Còn về thân phận tà ma? Ta chẳng có gì phải lưu luyến cả, hoàng thượng sẽ ban cho ta công pháp đỉnh cấp, lúc này, ta còn cần gì phải phân vân?
- Thề một lòng trung thành với trẫm, muôn chết không từ? A, ha ha ha ha ha!
Vương Khả cao giọng cười to.
Thoáng chốc đó, bách quan toàn điện đều ánh mắt phức tạp nhìn Vương Khả. Một tên tà ma mà cũng có thể chuyển chính?
Chính ma vốn không đội trời chung! Sao hoàng thượng lại có thái độ như vậy.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết Giải Binh Giáp lập tức kích động quỳ xuống bái lạy.
Lúc này là thời điểm lần nữa ôm lấy đùi, Giải Binh Giáp biểu hiện hết sức thành khẩn.
- Hoàng thượng, lúc trước là thần bị kích động, mới vô ý tổn thương Tam thái tử, thần có thể lập tức trị liệu cho Tam thái tử, giúp hắn nối lại cánh tay!
Giải Binh Giáp có phần thấp thỏm nhìn Vương Khả.
Hiển nhiên, dù tuyên bố hiệu trung, nhưng, bởi vì vừa rồi bản thân đã gây họa, trong lòng vẫn có chút lo lắng.