- Phù.... dọa ta sợ hết hồn!
Vương Khả thở phào một hơi.
- Ngươi... sao ngươi không hề hấn gì?
Giải Binh Giáp cũng trừng mắt nhìn Vương Khả.
Không lý nào, giải dược chỉ trong miệng ta mới có, sao ngươi lại không việc gì?
- Ách, con người ta ngàn chén không say, Tiên Nhân Túy này của ngươi còn nhẹ đô lắm!
Vương Khả lập tức nói.
Giải Binh Giáp:
— uy)
Bách quan bốn phía:
=ỉ sa!
Ngươi ngàn chén không say thì liên quan gì đến Tiên Nhân Túy, Tiên Nhân Túy là độc, không phải rượu, chỉ là hiệu quả tương đối giống mà thôi.
Vương Khả đương nhiên sẽ không nói cho chúng nhân biết hắn vạn độc bất xâm.
-- Ngàn chén không say? Hừ, ngươi ngàn chén không say đúng không, hừt Tới!
Giải Binh Giáp quát.
Giải Binh Giáp giơ tay trảo tới, dường như sinh ra một cỗ hấp lực muốn kéo U Nguyệt công chúa về phía mình.
Hô!
Một cơn gió lớn cuốn thốc trong lồng, hình thành khí xoáy xung kích tới chỗ Vương Khả.
Vương Khả gắt gao ôm lấy U Nguyệt công chúa, như thể sắp bị kéo đi.
- A, Giải Binh Giáp, ngươi làm gì? Mẹ nó, ngươi đừng ép ta động thủ!
Vương Khả buồn bực gầm thét.
Chúng nhân bên ngoài tròn mắt nhìn Vương Khả, ngươi động thủ? Một tên Nguyên Anh Cảnh như ngươi thì động thủ kiểu gì?
- Được, ngươi cứ động thủ thử, để xem Nguyên Anh Cảnh ngươi có thể thương tổn được ta không? !
Giải Binh Giáp cười lạnh nói.
- Là ngươi tự tìm đấy nhé!
Vương Khả giận quát.
Bành!
Lòng bàn tay Vương Khả toát ra một đoàn trọc chân nguyên, nháy mắt trọc chân nguyên tán ra.
Oanh!
Trọc chân nguyên hóa thành trọc chân khí cuồn cuộn, nhuộm trọn cả thần binh tiên giáp tráo thành màu vàng đục.
Vương Khả dùng chân khí cương tráo bảo vệ U Nguyệt, tránh miễn U Nguyệt bị trọc chân khí ô trọc. Bất luận cương tráo nào cũng không phòng được trọc chân khí, nhưng mà, chân khí cương tráo của bản thân Vương Khả lại có thể.
Nhất thời, khói vàng phủ khắp thần binh tiên giáp tráo, biến toàn bộ chiếc lồng thành màu vàng mông lung, đưa tay không thấy năm ngón.
Người bên ngoài chính đang nghi hoặc theo dõi, bên trong thần binh tiên giáp tráo lại chợt sa vào tĩnh lặng.
Giải Binh Giáp ngưng lại pháp thuật cuồng phong, theo đó, hết thảy bỗng chợt ngừng.
Trong đại điện, bách quan giương mắt nhìn một màu vàng đục trong thần binh tiên giáp tráo, không biết ở đó đang xảy ra chuyện gì? Tại sao không phát tiếng?
- Mộ Dung Lão Cẩu, Vương Khả vung ra khói vàng kia là để làm gì?
Một tên chiến tướng Chiến Thần Điện hiếu kỳ hỏi.
- Ta, ta cũng không biết!
Mộ Dung Lão Cầu sửng sốt đáp nói.
Cuối cùng, sau hồi lâu chờ đợi, rốt cục trong thần binh tiên giáp tráo cũng phát ra thanh âm.
Ọe! Ọe! Oel...
Là liền một chuỗi tiếng nôn khan từ bên trong truyền ra.
- Đây là giọng Giải Binh Giáp! Chuyện gì?
Mộ Dung Lão Cẩu tròn mắt nói.
Ọe! Ọe! Oel...
Lại một chuỗi tiếng nôn khan không ngừng truyền ra.
- Đây là giọng Tam thái tử? Sao Tam thái tử lại tỉnh?
Chúng nhân thốt lên kinh ngạc.
- Vương Khả, tên vương bát đản, ngươi phóng độc? Qe, ngươi tự tìm chết! Ọe! Lão tử giết ngươi! Ọe!
Tiếng quát mắng của Giải Binh Giáp truyền ra từ trong thần binh tiên giáp tráo.
- Ọe, ai thả bom, ọe! Người đâu! Ọe! Kéo ra ngoài, chặt! Ọe!
Tam thái tử mơ mơ màng màng mắng chửi.
Tiếng quát mắng phát ra từ trong thần binh tiên giáp tráo khiến bách quan trên đại điện không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.
- Ra! Ọel Giải Binh Giáp lần nữa rống to.
Oanh!
Chỉ thấy trên thần binh tiên giáp tráo đột ngột xuất hiện hai lỗ hổng to tướng như cửa động, nháy mắt, không khí từ bên ngoài ùa vào, đồng thời đẩy ra khói vàng ở bên trong.
Oanh!
Khói vàng vừa tản vào đại điện, thị vệ trong điện phất tay, lập tức một trận cuồng phong cuốn khói vàng ra khỏi đại điện.
Khói vàng không phải thứ tốt đẹp gì, bách quan đương nhiên sẽ không đích thân ngữi thữ.
Khói vàng tuôn ra Thiện Thần Điện, phóng lên không trung, chậm rãi tân đi.
Mặc dù chúng nhân không ngửi qua, nhưng nhìn bộ dạng bốn người bên trong, không khó để biết hiệu quả của khói vàng kia.
Vương Khả, U Nguyệt không bị ảnh hưởng, nhưng mà, tam thái tử, Giải Binh Giáp đứng mũi chịu sảo.
Hiện tại Tam thái tử còn đang trong trạng thái hôn mê vì Tiên Nhân Túy, nhưng dù là hôn mê, thần tình vẫn cứ hết sức thống khổ, khóe miệng, ngực áo đều vương đầy ô uế mà bản thân vừa mới nôn mửa ra.
Về phần Giải Binh Giáp, lúc này trong mắt Giải Binh Giáp chất đây tơ máu, cúi đầu không ngừng nôn mửa, lại vừa phải chế trụ Tam thái tử, đến nỗi cánh tay bị Tam thái tử nôn đầy cả lên đều không tinh lực đi quản.
- Ọe, Vương Khả, ọe, độc kia của ngươi là gì? Tại sao cương tráo của ta không ngăn được, ọe! Mẹ nó, ngươi là chồn hôi đấy à, ọe!
Thúi chết mẹ!
Giải Binh Giáp nôn đến thiên hôn địa ám, trời đất tối sầm.
Nơi không xa Vương Khả đỡ lấy U Nguyệt công chúa, nét mặt cứng đờ nhìn hai cửa động trên thần binh tiên giáp tráo.
- Lồng này của ngươi không phải mật không lọt gió ư? Tại sao, tại sao còn có lỗ thông khí? Mẹ nó, thế này không phải xỏ lá thì là gì?
Vương Khả tức tối mắng.
Trọc chân khí bị phá?
- Ọet Giải Binh Giáp có thể làm gián điệp, hiển nhiên là có đại nghị lực, rất nhanh liền khắc chế buồn nôn trong cơ thể, hung thần ác sát nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, bây giờ đã không còn ai có thể cứu được ngươi, ta phải chém ngươi thành trăm mảnh, rống!
Giải Binh Giáp thần tình dữ tợn rống to một tiếng.
Tiếng rống này mang ra hung uy ngập trời, toàn bộ không khí trong thần binh tiên giáp tráo chấn đãng kịch liệt, thậm chí xung kích khiến quần áo trên thân Vương Khả đong đưa không ngừng.
Cao thủ Nguyên Thần Cảnh!
Vương Khả biến sắc, lúc này dù hắn có dùng ra Thân Vương Ấn chắc cũng đánh không lại? Phải làm sao bây giờ?
- Mộ Dung Lão Cẩu, các ngươi động thủ, phá mở thần binh tiên giáp tráo này đi!
Vương Khả quát.
- Ai dám động đến thần binh tiên giáp tráo, ta liền giết Tam thái tử!
Giải Binh Giáp vội la lên.
Oanh!
Đột nhiên, Giải Binh Giáp lần nữa vung kiếm chặt đứt cánh tay còn lại của Tam thái tử.
Đám người Mộ Dung Lão Cẩu đang định xông tới, lập tức biến sắc dừng bước, mẹ nó, Giải Binh Giáp điên rồi! Hai tay Tam thái tử đều bị ngươi chặt cả!
- AI Trong cơn say, Tam thái tử chỉ có thể phát ra một tiếng hét thảm, sau đó lại tiếp tục hôn mê.