Giải Binh Giáp trừng mắt nói.
- Hả, đi? Đến cái lúc này rồi, Giải Binh Giáp, ngươi tưởng còn có thể rời đi?
Tây Môn Thuận Thủy đột nhiên trầm giọng nói.
Giải Binh Giáp híp mắt nhìn Tây Môn Thuận Thủy:
- Tây Môn Thuận Thủy, nói đễ nghe chút thì ta kêu ngươi một tiếng lão sư, nhưng mà, bao năm qua dưới tay ngươi, ta phát hiện bản lãnh ngươi cũng chỉ đến thế! Sau khi ta trở thành binh bộ thượng thư, đã làm bao nhiêu chuyện có hại cho Đại Thiện, ngươi đâu có biết? Ngươi thậm chí không biết, còn trở thành đồng lõa với ta, ha ha ha ha, thừa tướng? Chỉ thế mà thôi!
Đám quan viên nghi hoặc nhìn Tây Môn Thuận Thủy.
- Ngươi đang nói tới chuyện triệt thoái Âm Sơn, hay là chuyện nam phương thủy tai?
Tây Môn Thuận Thủy bình tĩnh nói.
- Hả?
Giải Binh Giáp biến sắc.
- Ha ha, Giải Binh Giáp, ta khuyên ngươi, tốt nhất thì nên vứt bỏ đề kháng, bó tay chịu trói ngay bây giờ, bằng không, toàn bộ thiên hạ đều không tha cho ngươi!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Ngươi hù dọa ai đấy? Ngươi tưởng Đại Thiện hoàng triều có thể một tay che trời?
Giải Binh Giáp đầy vẻ không tin.
- Nếu ta đoán không sai, ngươi nhất định đang mong mồi trốn về được Đại Ác hoàng triều, sau đó sẽ được Ác Hoàng tán dương khen ngợi? Không, ta có thể nói cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi không bó tay chịu trói, chẳng những Đại Thiện hoàng triều ta sẽ treo thưởng đuổi bắt ngươi, Đại Ác hoàng triều cũng treo thưởng đuổi bắt ngươi, trên trời dưới đất, ngươi sẽ không còn chỗ dung thân!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Ngươi hù dọa ai? Ngươi tưởng ta sẽ tin tưởng? Ngươi tưởng chỉ bằng hai ba câu đe dọa của ngươi, ta liền sẽ thả Khương Bính?
Giải Binh Giáp trừng mắt kêu nói.
Tây Môn Thuận Thủy lại lắc đầu:
- Ngươi biết tại sao lần này hoàng thượng lại mở ân khoa không?
- Hả?
Giải Binh Giáp sầm mặt xuống.
- Còn nữa, tại sao Giải Binh Giáp ngươi lại trở thành giám khảo lần này, tại sao khảo đề trường đầu tiên, trường thứ hai, ta đều thương lượng qua với ngươi?
Tây Môn Thuận Thủy bình tĩnh nói.
- Ngươi...
Giải Binh Giáp tựa hồ cảm nhận được dự cảm chẳng lành.
- Ngươi giúp con trai ta, Tây Môn Tĩnh gian lận, chuẩn bị để hắn thành là người đứng đầu trường thi thứ hai? Ngươi thật cho rằng ta không biết? Ngươi muốn lấy con trai ta làm lá chắn, dùng hắn hấp dẫn chú ý từ ta, biến lần ân khoa này càng thêm phức tạp, miễn lúc ngươi tiết đề cho thí sinh khác mà bị phát hiện, ngươi có thể dùng Tây Môn Tĩnh để lấp miệng ta? Ha ha, Giải Binh Giáp, ngươi tưởng bản quan nhìn không ra?
Tây Môn Thuận Thủy lạnh lùng nói.
- Ngươi, ngươi, sao ngươi biết được... ! Còn nữa, ngươi cố ý mượn tay ta tiết để?
Giải Binh Giáp trầm mặt xuống.
- Ta cũng phải cám ơn ngươi, vốn tà ma tiềm phục trong Đại Thiện hoàng triều, phân tán đến các đại thành trì khắp thiên hạ, muốn một hơi bắt được toàn bộ là điều cực kỳ gian nan, rốt cuộc thủ đoạn ẩn tàng ma khí của tà ma rất đa dạng, không dễ dàng phân biệt ra được. Giờ thì hay rồi, đa tạ ngươi nhé, chúng ta một hơi tìm ra cả đám, không chỗ che thân, không chỗ để trốn! Ha ha!
Tây Môn Thuận Thủy cười lạnh nói.
- Ngươi, ngươi, ngươi, mục đích mở ân khoa là nhằm tính toán ta? Ngươi sớm đã biết ta là ma?
Giải Binh Giáp cả kinh kêu lên.
- Ba mươi năm trước, lúc Trình Bạch Xuyên bị oan, bản quan liền được lệnh phụ trách điều tra, đích xác sớm đã tra được ngươi, nhưng, chúng ta không muốn đánh rắn động cỏ, chúng ta đang chờ đợi cơ hội, lần ân khoa này chính là cơ hội. Chúng ta chẳng những muốn bắt ngươi, mà còn phải thông qua ngươi, một mẻ hốt gọn đám tà ma đang tiềm phục ở Đại Thiện hoàng triều! Ngươi tính là giám khảo lần này, có thể biết trước đề mục, tự nhiên sẽ tiết để cho những tà ma tiềm phục kia, để những tà ma này chiếm cứ các vị trí cao ở các nơi trong Đại Thiện hoàng triều, đạt tới mục đích luồn sâu leo cao? A ha ha ha ha, ta có thể nói cho ngươi biết, tất cả thí sinh thông qua hai trường khảo thí, gia tộc, sư môn, đồng môn của bọn hắn, lúc này đều đã bị khống chế, đoạn thời gian gần đây, có phải ngươi nhận được rất ít tin tức, đúng không?
Tây Môn Thuận Thủy lạnh lùng nói.
- Ngươi, ngươi, ngươi...
Trên mặt Giải Binh Giáp chất đây hoảng sợ.
- Vốn là, những tà ma này mặc dù chưa leo cao trong quan trường Đại Thiện, nhưng cũng có được ảnh hưởng nhất định ở các nơi trong thiên hạ Đại Thiện, đây là mạng lưới gián điệp Đại Ác hoàng triều tốn hao nhiều năm mới kinh doanh ra được? Lần này lại bởi vì ngươi tham công liều lĩnh, bị một mẻ hốt gọn! Ngươi nói xem, ngươi cứ vậy trở lại Đại Ác hoàng triều, rốt cuộc là có công, hay là có tội?
Tây Môn Thuận Thủy lạnh lùng nói.
Trên trán Giải Binh Giáp lập tức rịn đầy mồ hôi lạnh.
Bản thân một hơi làm lộ toàn bộ kẻ nằm vùng được Đại Ác hoàng triều bố trí? Giờ mà đi về, khoan nói Ác Hoàng không tha cho mình, vô số thế gia tại Đại Ác hoàng triều cũng không dung được hắn. Hắn đi đứt?
- Giải Binh Giáp, giờ ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta có thể cầu tình với Thiện Hoàng, tha chết cho ngươi, bằng không, trên trời dưới đất, không còn ai có thể cứu ngươi!
Tây Môn Thuận Thủy trừng mắt nói.
- Không! Không!
Giải Binh Giáp ôm cứng lấy Tam thái tử, thất kinh kêu lên.
Tây Môn Thuận Thủy từng bước ép sát, hệt như đang công phá phòng tuyến tâm lý của Giải Binh Giáp, từ từ cắt đứt đường lui của đối phương!
Tà ma tiềm phục trong Đại Thiện hoàng triều vốn không biết lẫn nhau, ai nấy đều ẩn tàng rất sâu, nhưng bởi vì một trường ân khoa mà bại lộ hết cả.
Lúc này, đến cả Vương Khả cũng cảm thấy bội phục thủ đoạn lợi hại của Tây Môn Thuận Thủy.
Rốt cuộc, trước thời điểm này, ai sẽ nghĩ đến mục đích ân khoa là nhằm trừ ma? Bộ dạng Tây Môn Thuận Thủy biểu hiện ra trước đó, nào có vẻ gì như là để trừ ma? Tây Môn Thuận Thủy trù tính hết thảy, thậm chí ngay chính con trai ruột Tây Môn Tĩnh đều tưởng rằng là đang tuyển thầy cho U Nguyệt, huống hồ là Giải Binh Giáp, bị gài cũng là điều khó tránh được.
- Đúng thật là, tượng vàng Oscar cũng không so được với Tây Môn Thuận Thủy!
Vương Khả cảm thán nói.
Giải Binh Giáp thân là tà ma, chui sâu leo cao trong triều đường Đại Thiện, đã tính là tồn tại cấp bậc ảnh đế, chỉ là Tây Môn Thuận Thủy lại càng lợi hại.