- Giải Binh Giáp, bó tay chịu trói, ta giữ mạng cho ngươi!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
Hiện tại Giải Binh Giáp đã không giấu được vẻ kinh hoảng, bởi vì lần này chẳng những bản thân hắn bại lộ, thậm chí còn thành tội nhân của Đại Ác hoàng triều, giờ mà đi về khác gì chui đầu vào chỗ chết?
- Không, a ha ha ha, không! Ngươi giữ mạng cho ta? Ngươi chỉ là thừa tướng, ngươi cùng lắm chỉ giúp ta sống sót lần này, nhưng sau đó thì sao? Ta thành là tù phạm ở Đại Thiện hoàng triều, ngày sau phải đối mặt với ám sát từ các bên? Ngươi không bảo vệ được ta, chỉ chính ta mới có thể bảo vệ được ta!
Giải Binh Giáp cắn răng nói.
Giải Binh Giáp không hổ là binh bộ thượng thư, đầu óc cực kỳ tỉnh táo, nháy mắt liền nhìn thấu uy hiếp của Tây Môn Thuận Thủy.
- Giải Binh Giáp, ngươi còn chấp mê bất ngộ?
Tây Môn Thuận Thủy trừng mắt nói.
- Tây Môn Thuận Thủy, ngươi đừng tới! Ngươi mà tới, ta liền giết Tam thái tửt Giải Binh Giáp trừng mắt mắng nói.
Tây Môn Thuận Thủy híp mắt nhìn Giải Binh Giáp.
- Tây Môn Thuận Thủy, ha ha, ta bái ngươi làm thầy bao nhiêu năm, ta hiểu rất rõ sự lợi hại của ngươi, tương tự, ta có thể làm đến binh bộ thượng thư, cũng không hoàn toàn là nhờ ngươi nâng đỡ! Thiện Hoàng không có ở đây, chính là cơ hội tốt nhất cho ta, Tam thái tử chính là then chốt giúp ta tự do, ta làm sao có thể bỏ qua Tam thái tử? Ta nói rồi, ta không muốn giết Tam thái tử, ngươi đừng bức ta đồng quy vu tận với Tam thái tử, ta chỉ cần tự do!
Giải Binh Giáp trừng mắt quát nói.
- Buồn cười, nếu để một tên tà ma như ngươi đi ra Thiện Thần Điện, vậy Đại Thiện hoàng triều ta còn mặt mũi nào tồn tại trên đời?
Tây Môn Thuận Thủy vẫn không chút lui nhường.
- Ngươi không cho ta rời đi, vậy ta liền giết Tam thái tử!
Tây Môn Thuận Thủy trừng mắt quát.
- Ngươi muốn dùng Tam thái tử uy hiếp chúng ta? Ngươi đừng mơ, Đại Thiện hoàng triều sẽ không thỏa hiệp với một tên tà ma như ngươi. Tam thái tử là con trai hoàng thượng, nhưng, hắn không thể trở thành một phần trong kế hoạch của ngươi. Vì chính khí trường tồn, Tam thái tử hẳn cũng nguyện hi sinh. Hi sinh vì Đại Thiện, hi sinh vì chính đạo, đây là quang vinh vô hạn, con trai Thiện Hoàng, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện mất mặt Thiện Hoàng, Tam thái tử không thể là kẻ sợ chết! Giải Binh Giáp, ngươi từ bỏ ý nghĩ hão huyền đó đi!
Tây Môn Thuận Thủy cường ngạnh nói.
Nháy mắt đó, tâm tình Giải Binh Giáp rất tệ, mẹ nó, ngươi vì bắt ta, đến cả Tam thái tử đều hi sinh? Lần này, lần này... đi đứt thật rồi?
Cả người Giải Binh Giáp bất giác run lên, lần này sợ rằng đến cả cơ hội chạy trốn đều không có?
- Tây Môn Thuận Thủy? Ngươi muốn giết ta? Ngươi lấy việc công báo thù riêng, ta không nói ta không sợ chết, vì một tên tiểu tà ma mà bắt ta chôn cùng, điều này tại sao có thể? Không ai được tới gần! Để Giải Binh Giáp rời đi!
Tam thái tử lập tức hoảng hốt kêu lên.
Tam thái tử vừa hoảng sợ hô lớn, khiến toàn thân Giải Binh Giáp khẽ rung, tựa như bắt được rơm rạ cứu mạng.
Nét mặt Tây Môn Thuận Thủy lại cứng đờ, mẹ nó, Tam thái tử, ngươi đang làm gì vậy? Ta chỉ muốn hù dọa Giải Binh Giáp, hắn đã sợ đến độ sắp thả ngươi, chuẩn bị quỳ xuống xin tha. Sao đúng lúc này ngươi lại không chịu phối hợp?
- Thừa tướng, Tam thái tử rốt cuộc vẫn là thái tử của Đại Thiện ta, không thể hy sinh như vậy được!
Tào Hùng ở bên cũng nói giúp.
- Im mồm!
Tây Môn Thuận Thủy trừng mắt giận quát.
Tam thái tử không thể xảy ra chuyện, điều này chẳng lẽ ta không biết? Còn cần ngươi nhắc nhở? Không thấy ta đang chơi chiêu tâm lý với Giải Binh Giáp à? Tam thái tử không hiểu chuyện thì thôi, ngươi mà cũng kéo chân sau? Ngươi có điên không? !
Thái độ Tào Hùng khiến Giải Binh Giáp lập tức thanh tỉnh ít nhiều.
- A, ha ha ha, Tây Môn Thuận Thủy, vừa nãy ngươi là lừa ta?
Thiếu chút nữa là ta đã mắc bẫy ngươi rồi, ha ha ha ha!
Giải Binh Giáp kích động kêu nói.
Tây Môn Thuận Thủy hít thở sâu một hơi, trầm mặt xuống, lạnh giọng nói:
- Giải Binh Giáp, ta có lừa ngươi hay không, trong lòng ngươi rõ ràng. Ngươi không về được Đại Ác hoàng triều nữa rồi, điều duy nhất ngươi có thể làm bây giờ chính là lập tức đầu hàng, đồng thời phối hợp chúng ta tra rõ tà ma còn sót lại, lập công chuộc tội, như thế Đại Thiện ta mới có thể giữ mạng cho ngươi!
- Không cần, chỉ cần đi ra Thiện Thần Đô, trên trời dưới đất, có chỗ nào mà ta không đi được? Ta cần gì làm chim hoàng yến nhốt ở chỗ này? A, ha ha, tất cả mọi người mau lui ra sau, bằng không, ta giết Tam thái tử!
Giải Binh Giáp hít thở một hơi thật sâu, trầm giọng nói.
- Lui ra sau, lui hết ra sau!
Tam thái tử cũng buồn bực kêu lên.
Đám quan viên tuy không lui, song cũng không tiến thêm nửa bước, Tào Hùng biến sắc, biết được vừa rồi mình lỡ mồm, lập tức không dám hó hé thêm nửa lời, ai nấy đều dõi mắt nhìn về phía Tây Môn Thuận Thủy.
- Giải Binh Giáp, ngươi đừng chấp mê bất ngộ!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Tây Môn Thuận Thủy? Còn gì để nói đâu? Thiện Hoàng không có ở đây, các ngươi dám xem nhẹ mạng Tam thái tử? Chỉ cần chế trụ Tam thái tử, ta liền sẽ an toàn!
Giải Binh Giáp trầm giọng nói.
Trong đại điện, sắc mặt đám quan viên đều hết sức âm trầm, Giải Binh Giáp tự tin nhìn quanh một vòng, chợt thấy phía đằng sau Vương Khả đang chắn trước mặt U Nguyệt công chúa.
Ánh mắt Giải Binh Giáp đột nhiên sáng lên.
- Giải Binh Giáp, ngươi muốn làm gì?
Vương Khả biến sắc.
- Thần binh tiên giáp tráo!
Giải Binh Giáp bất ngờ hét lớn.
- Giải Binh Giáp, ngươi dám làm càn?
Tây Môn Thuận Thủy biến sắc.
Đáng tiếc, Tam thái tử đang ở trong tay Giải Binh Giáp, Tây Môn Thuận Thủy không dám tiến tới.
Oanh!
Một chiếc lông pháp bảo trong suốt khổng lồ nháy mắt bao phủ lấy Giải Binh Giáp, Tam thái tử. Nhất thời, trong chiếc lồng toát ra từng đợt sương mù màu trắng.
Bị thần binh tiên giáp tráo che đậy còn có cả Vương Khả và U Nguyệt công chúa.
- Giải Binh Giáp, ngươi làm gì? Muốn đi thì ngươi cứ đi, sao lại dùng phòng tắm hơi này bọc lấy chúng ta?
Vương Khả trừng mắt cả kinh kêu lên.
- Công chúa cẩn thận, sương trắng có độc!