- Thỏ Vương lưu lại ghi âm, vân tay? Quả nhiên yang hồ không thể tin! Còn nữa, tên ngu khuyết thuê Thỏ Tử Đoàn kia thật đúng là ngươi?
Vương Khả kinh ngạc nhìn Tam thái tử.
Tam thái tử lần nữa nghe được Vương Khả chửi mình, lập tức nét mặt cứng đờ, Vương Khả không mắng sai, ta đúng là ngu khuyết?
- Phụ hoàng tha mạng, hài nhi làm thế cũng là vì Đại Thiện hoàng triều! Hiện tại chính ma lưỡng đạo nghỉ chiến, rất nhiều tướng sĩ chính đạo tìm đến nhỉ thần phàn nàn, nói Đại Thiện hoàng triều tiên thiên công đức có hạn, chia xuống dưới lại càng ít, rất nhiều quan viên cần công đức, cần tru ma, chính ma chỉ chiến dừng lại, công đức không đủ phân, rất nhiều người đều đến tìm ta oán thán. Ta cũng là nghĩ cho mọi người, Vương Hữu Lễ đi sứ Đại Ác hoàng triều, mục đích là vì hòa bình, tự nhiên bị rất nhiều người lên án, nhi thần cũng là bị người mê hoặc, mới làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, mong phụ hoàng thứ tội!
Tam thái tử lập tức quỳ xuống.
Nhất thời, thần sắc bách quan trong đại điện không giấu được vẻ phức tạp.
Có một số quan viên tức giận, một số quan viên lại nhíu mày đồng tình. Rốt cuộc, chính như Tam thái tử vừa nói, bách quan chia làm hai phe, chủ chiến và chủ hòa.
Phe chủ hòa tự nhiên muốn hòa bình, muốn bách tính, tướng sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Phe chủ chiến tự nhiên muốn chiến tranh, chiến tranh chẳng những là tranh đoạt thổ địa, tiền tài, mà còn có công đức tru ma. Chiến sĩ tiền tuyến thu hoạch được công đức tru ma không phải đều thành là của riêng, mà phải giao nộp một bộ phận, phần công đức nộp lên đó sẽ chảy vào trong tay bách quan, sau đó phân phối đi xuống giống như cấp phát bổng lộc. Vậy nên, rất nhiều người đều hi vọng chiến tranh tiếp diễn.
Chuyện Tam thái tử ám sát Vương Hữu Lễ, ở trong mắt phe chủ chiến không phải là điều gì quá mức nghiêm trọng, thậm chí bọn họ còn ngấm ngầm tán thành.
- Vậy, Tam thái tử, ngươi có nhớ, là ai mê hoặc ngươi nhiều nhất?
Vương Khả ở bên hỏi.
- Hả?
Chúng nhân đảo mắt nhìn sang Vương Khả.
- Khiêu lên chiến tranh, có rất nhiều cách, không nhất thiết cứ phải đi ám sát Vương Hữu Lễ mới được. Ngươi hoàn toàn có thể ám sát sứ giả Đại Ác hoàng triều, còn thế bằng với hại người ích ta. Nhưng ngươi lại đi ám sát nhà mình, vậy chính là hại người không lợi mình, là đứa ngu khuyết nào mê hoặc ngươi đi giết Vương Hữu Lễ? Người này hẳn là có thù với Vương Hữu Lễ?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Nhất thời, bách quan trong đại điện sa vào tĩnh lặng.
- Đúng rồi, sao ngươi cứ phải khăng khăng thích sát Vương Hữu Lễ? Là ai mê hoặc ngươi?
Thiện Hoàng cũng quát theo.
Bỗng chốc, thật nhiều quan viên thần tình cổ quái nhìn Thiện Hoàng, cha vợ con rể các ngươi sao thống nhất tư tưởng quá vậy?
Nét mặt Tam thái tử cứng lại, cuối cùng nhìn về phía binh bộ thượng thư Giải Binh Giáp.
Chúng quan viên cũng theo đó nhìn về phía Giải Binh Giáp.
Giải Binh Giáp biến sắc, lập tức quỳ xuống:
- Hoàng thượng thứ tội, thần không mê hoặc tam thái tử ám sát Vương Hữu Lễ, thần chỉ oán thán bên tai Tam thái tử hai câu mà thôi, thần phàn nàn nói tại sao Vương Hữu Lễ phải đi sứ cầu hòa!
Thần không mê hoặc Tam thái tử, mong hoàng thượng minh xét!
Tức thì, đại điện chìm trong bầu không khí quỷ dị.
Binh bộ thượng thư mê hoặc Tam thái tử đi thích sát lễ bộ thượng thư? Chuyện này, đây chính là scanda! rúng động thiên hạ a! Phe chủ hòa tròn mắt nhìn chằm chằm Giải Binh Giáp.
Phe chủ chiến cũng nhìn Giải Binh Giáp, thần sắc lại ôn hòa hơn rất nhiều.
- Tam thái tử, ngươi thấy không? Ngày đó chúng ta đánh nhau thuần túy là bởi tên Giải Binh Giáp này đứng giữa châm chọc khiêu khích. Hắn lại chỉ bằng một câu phủi sạch liên quan, để ngươi đứng đây gánh trách nhiệm, hắn không phải loại tốt đẹp gì, ngươi phải cách hắn xa chút!
Vương Khả nhíu mày nói.
Tam thái tử, Giải Binh Giáp đồng loạt đen mặt nhìn Vương Khả, nếu không phải ngươi đứng đấy lảm nhảm chuyện đánh nhau, hai chúng ta cớ gì phải quỳ ở chỗ này, còn gánh tội lớn đến vậy?
- Hoàng thượng!
Đúng lúc này, Vương Hữu Lễ trong hàng ngũ bách quan chợt bước ra.
- Vương Hữu Lễ, lần này ngươi bị thích sát, trẫm chắc chắn sẽ cho ngươi công đạo, ngươi có lời gì muốn nói?
Thiện Hoàng trầm giọng hỏi.
- Vâng! Tam thái tử trẻ tuổi nóng tính, bị xàm ngôn kích động, mua hung ám sát bản quan, thần không trách hắn, rốt cuộc lần này đi sứ Đại Ác hoàng triều, thần đã được đến trợ lực rất lớn!
Nhưng mà, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, hoàng thượng trừng phạt Tam thái tử, thần cũng không ngăn trở!
Vương Hữu Lễ mở miệng nói.
Tam thái tử quỳ ở bên đen mặt lại, ngươi rốt cuộc là đang cầu tình hay là cầu phạt?
- Chỉ là hiện tại đang trong ân khoa thi đình, là quốc chỉ trọng điển, vẫn nên lấy thi đình làm chủ, đợi thi đình qua đi hẳng xử lý án kiện thần bị thích sát cũng không muộn!
Vương Hữu Lễ trịnh trọng nói.
Tam thái tử trừng mắt nhìn Vương Hữu Lễ, Tam thái tử tính là nhìn ra, ngôn từ Vương Hữu Lễ nhìn như nho nhã có lễ, thực ra lại rất hung ác.
M4 Vương Hữu Lễ là, đừng vội, đừng chỉnh loạn. Trước đợi thi đình trước mắt kết thúc đã, sau đó chúng ta lại từ từ tính sổ, tính cho thật kỹ, đừng hòng chạy mất một ai!
Đại điện sa vào trong bầu không khí quỷ dị.
- Hoàng thượng, thần cũng cảm thấy, án kiện lễ bộ thượng thư bị ám sát có thể từ từ xử lý sau! Trong khi đó thi đình được cả thiên hạ quan chú, thế gian đều nhìn vào! Không thể vì vậy mà dừng, đợi thi đình qua xong lại thẩm án này!
Tây Môn Thuận Thủy cũng mở miệng nói.
Thiện Hoàng nhìn xuống tam thái tử và Giải Binh Giáp đang quỳ dưới đại điện, thần sắc không giấu được vẻ phức tạp, cuối cùng gật gật đầu.
- Được rồi, thi đình tiếp tục, người tiếp theo, đến lượt ai?
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
Trong Thiện Thần Điện!
Bởi vì Vương Hữu Lễ chủ động đề nghị, vậy nên chuyện Vương Hữu Lễ bị thích sát tạm thời kéo sau, trước tiếp tục thi đình!
- Được rồi, thi đình tiếp tục, người tiếp theo, đến lượt ai?
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
Vương Khả đã khâm định đệ nhất, còn là con rể được Thiện Hoàng đích thân hứa hẹn, chín thí sinh còn lại tranh thế nào được nữa? Ai nấy đều rất chán nản.