- Mộ Dung Lão Cẩu, ngươi đánh rắm! Vương Khả rõ ràng là đệ tử Trần Thiên Nguyên, liên quan mẹ gì đến ngươi!
- Đúng vậy, hành văn của hắn là ngươi dạy? Ngươi đến cả trường thi đầu tiên đều không qua được, còn có mặt mũi nói lời này?
Phi!
- Đúng vậy, đúng vậy!
Đám lão binh mắng.
Mộ Dung Lão Cầu không thèm để ý nói:
- Các ngươi đây là đang đố ky! Thiên Lang Tông là ta khai sáng, tất cả đệ tử Thiên Lang Tông đều là đồ tử đồ tôn của ta, Vương Khả tự nhiên cũng vậy!
Cả đám khinh thường nhìn Mộ Dung Lão Cẩu.
- Không tin, ngươi hỏi Trương Chính Đạo mà xem!
Mộ Dung Lão Cẩu quay đầu nhìn sang Trương Chính Đạo ở bên.
Lúc này Trương Chính Đạo cũng đang trố mắt đứng nhìn hai thiên thi từ.
- Trương Chính Đạo, ở Thập Vạn Đại Sơn, Vương Khả đã có tài văn chương nổi bật thế này rồi ư?
Một tên lão tướng hiếu kỳ hồi.
Trương Chính Đạo sắc mặt cổ quái đáp:
- Làm gì có, trước nay ta chưa từng thấy Vương Khả viết văn chương gì cả, chỉ thấy hắn thường xuyên thổi da trâu mà thôi!
- Thổi da trâu? Ngươi đùa gì vậy?
Một tên lão tướng khác trừng mắt nói.
- Ngươi là ai, lại dám vu khống Vương Khả? Ba trường thi Vương Khả đều đệ nhất, có thể thấy hắn văn thải xuất chúng, làm sao lại thành chỉ biết thổi da trâu? Ngươi đừng có vu khống kỳ tài ngút trời của văn đàn Đại Thiện chúng ta!
Nơi không xa đột nhiên vọng lại tiếng trách mắng của một người đọc sách.
- Ách!
Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn lại người đọc sách kia.
Phải biết, bài vuốt mông ngựa đầu tiên của Vương Khả vừa ra, không ít người đọc sách đều tỏ ý ghét bỏ, đương nhiên phần đông chỉ là giả bộ ghét bỏ, hành xử theo hiệu ứng đám đông mà thôi.
Nhưng giờ, tùy theo Vương Khả liên tiếp giành được vị trí thứ nhất, khiến thái độ người đọc sách cũng theo đó mà có chuyển biến, những người lúc trước ghét bỏ Tụng Thiện Hoàng là văn chương vuốt mông ngựa, nay lại dồn dập quay sang phân tích Tụng Thiện Hoàng. Thế là được đến một kết luận, Tụng Thiện Hoàng không phải chỉ đơn giản là văn chương vuốt mông ngựa, mà thực ra là đang ca ngợi Thiện Hoàng, ca ngợi Đại Thiện hoàng triều, trong đó tràn đầy tình hoài chủ nghĩa lãng mạn.
Rất nhanh, Vương Khả liền được chính danh, gần như toàn bộ người đọc sách đều thay đổi thái độ.
Rốt cuộc, ba trường khảo thí đều là đệ nhất, đã bao nhiêu năm chưa xuất hiện nhân tài như thế? Bởi vì nội dung ba trường khảo thí không đồng nhất, rất nhiều thí sinh có thể được đến đệ nhất ở một trong ba trường đã là điều cực khó, ba trường đều đệ nhất, chẳng phải là ngàn năm khó gặp?
Huống hồ, những thí sinh sau khi bị quét xuống liền tuyên dương sự tình trong trưởng thi ra ngoài, càng khiến vô số người đọc sách sùng bái Vương Khả. Tại sao? Bởi vì thí sinh bị quét xuống đều lòng mang oán hận, rất là khó chịu đối với chuyện khảo quan quét mình ra, trong khi mỗi trường khảo thí Vương Khả đều khiến khảo quan bưng trà dâng nước, còn châm chọc khảo quan một phen, thế chẳng phải xả giận giúp cho bọn hắn thì là gì?
Thế là, thí sinh bị quét xuống đều tận lực tán dương Vương Khả.
Vậy là, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hình tượng tài hoa ngút trời của Vương Khả đã được dựng lên trong cảm nhận của tất cả mọi người.
Bây giờ, Trương Chính Đạo lại nói Vương Khả không biết viết văn chương, chỉ biết thổi da trâu ngay trước mặt bao ngươi? Ai mà nghe cho được?
Lập tức, toàn bộ đám đông người đọc sách bên ngoài quảng trường văn miếu vây lại Trương Chính Đạo, muốn Trương Chính Đạo thu hồi lại lời lẽ “vu khống” Vương Khả vừa nãy.
Mộ Dung Lão Cấu và đám lão binh cũng bị kinh ngốc, các ngươi có cần phải thế không?
- Ngươi vu khống Vương Khả chỉ biết thổi da trâu, không viết qua văn chương. Hắn thật sự chưa từng viết qua, chưa từng nói qua văn chương nào cả?
- Đúng vậy, chẳng lẽ mỗi tiếng nói, hành vi cử chỉ của Vương Khả ngươi đều nhớ kỹ?
- Ngươi không nhìn thấy thì đừng có nói mò, ngươi vu khống Vương Khả là có ý gì?
Đám người đọc sách kích động vây quanh Trương Chính Đạo quở trách.
Trương Chính Đạo nghe mà sắc mặt lúc xanh lúc trắng, các ngươi điên hết cả rồi, kêu gào với ta làm gì? Ta trêu chọc gì các ngươi?
- Sao ta lại không thấy được? Mẹ nó, đoạn thời gian đó ta ngày ngày ở cùng một chỗ với Vương Khả, hắn nói gì mà ta không biết? Văn từ nho nhã? Tính qua tính lại thì cũng chỉ nói qua một lần! Còn là lần thổi da trâu với đám thủ hạ phàm nhân của tiểu biểu ca nhà hắn!
Trương Chính Đạo nói.
- Thế hắn nói gì với quan viên phàm nhân?
Một người đọc sách hỏi.
- Hắn nói “Bổng lộc của các ngươi là của cải, mồ hôi xương máu của nhân dân, hạ dân dịch ngược, thượng thiên khó khi!"
Trương Chính Đạo hồi tưởng nói.
- Ách? Vương Khả nói như vậy với quan viên phàm nhân? Đúng là quan tâm tới bách tính, đây là đang cáo giới quan viên phàm nhân, nếu Vương Khả làm đại quan, vậy tất là hồng phúc cho bách tính!
Người đọc sách kia nhíu mày nói.
- Đúng thế, chỉ bằng mấy câu nói kia, nếu Vương Khả cao trúng trạng nguyên, nhất định là phúc cho Đại Thiện ta!
- Vì dân thỉnh mệnh, vì dân nói chuyện, trước đó còn có người trào phúng Tụng Thiện Hoàng của Vương Khả là vỗ mông ngựa, lương tâm đám người kia đi đâu rồi!
Đám đông người đọc sách quanh bốn phía đồng thanh tán dương.
Trương Chính Đạo sững sốt, các ngươi cứ thế tán dương Vương Khả? Vương Khả vét bao nhiêu tiền các ngươi biết không? Vương Khả làm đại quan là phúc cho bách tính? Các ngươi có phải hơi ảo tưởng về Vương Khả quá rồi không?
- Vương Khả còn nói qua cái gì?
Người đọc sách kia lại hỏi tiếp.
- Ách, ta nhớ được, Vương Khả còn nói qua một câu, chính là câu này, hắn nói, người đọc sách chúng ta vì sao lại đọc sách. Là vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì hướng Thánh chứng tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình! Ách, ngươi nghe đi, da trâu thổi thế là cùng!
Trương Chính Đạo khinh thường nói.
- Phi, ngươi thì biết cái gì, không cho ngươi vũ nhục Vương Khả!
Người đọc sách kia trừng mắt quát.
Đám đông người đọc sách quanh bốn phía cũng đều lập tức trợn tròn mắt, hồi vị câu thổi da trâu kia của Vương Khả.
- Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì hướng Thánh chứng tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình! Đây mới là mục đích của người đọc sách chúng ta!