Bất Diệt Thần Vương

Chương 1271: Quyết Chiến




Oanh!

Thiên thi từ thứ hai vừa ra, lại một bộ Cẩm Tú Sơn Hà Đồ lao vút lên trời, trên Cẩm Tú Sơn Hà Đồ, hình ảnh một vị đại tướng mang theo căm phẫn lĩnh binh đi ra quyết chiến, đại phá quân địch hiện ra trước mặt chúng nhân.

- Ách, thiên thi từ lần này có hơi khác, kí tên tận hai người, Nhạc Phi, Vương Khả!

Vương Khả nói xong liền viết ra hai cái tên.

Vương Khả kí tên hai người, một người là Nhạc Phi, người còn lại là chính mình!

Cẩm Tú Sơn Hà Đồ?

Chúng nhân nhìn văn khí tuôn trào trên đỉnh đầu Vương Khả, nhất thời nghẹn họng không nói, thi từ ở cái cấp bậc này, tiện tay liên ra được một bài?

Ai nấy đều kinh ngạc nhìn Vương Khả, mẹ nó, ngươi không cần ngẫm nghĩ chút nào à? Bài Mãn Giang Hồng này, nếu không có được tấm lòng son sắc vì nước, làm sao có thể viết ra được? Khí thế kia vừa ra, sau này ai còn viết nổi thi từ chiến tranh?

Nhất thời, toàn trường chết lặng.

- Đủ chưa? Hai thiên không đủ, vậy để ta viết thêm mấy thiên nữa cho ngươi, trong đầu ta còn nhiều lắm, ngươi muốn loại hình thi từ nào có thể tìm ta đặt hàng! Yên tâm, giá cả vừa phải, già trẻ không gạt!

Vương Khả nhìn về phía thừa tướng nơi không xa.

Lạch cạch!

Không biết là thí sinh nào đột nhiên làm rơi bút lông trong tay, cắt đứt bầu không khí ngưng trọng tại hiện trường.

Cái này, cái này.... mẹ nó, còn thi cử thế nào được nữa?

Viết ra văn chương cấp bậc Cẩm Tú Sơn Hà Đồ đã rất khó, viết ra thi từ cấp bậc Cẩm Tú Sơn Hà Đồ lại càng khó, thi từ ngắn gọn, càng thêm khó viết... thế mà tên Vương Khả này viết ra mà chẳng cần suy tư ngẫm nghĩ gì cả? Tiện tay liền xong?

Một bài “Phá Trận Tử”, một bài “Mãn Giang Hồng”, đây không phải muốn mạng già của chúng ta thì là gì? Nghe qua hai bài thi từ này rồi, chúng ta làm sao viết tiếp được nữa! Chúng ta còn viết cái khỉ khôi!

- Vương Khả, Vương Khả!

Răng rắc, Tam thái tử cắn răng bóp gãy bóp lông trong tay.

Tên Vương Khả chết giẫm này, không phải ngươi chém gió nói mình ăn gian sao? Thừa tướng mới ra đề, ngươi liền viết ra, ngươi ăn gian kiểu gì! Ngươi đang đùa ta đúng không? Lần này bản thái tử vì muốn thi được thứ nhất, chứng minh bản thân với phụ hoàng, qua đó hướng phụ hoàng thỉnh cầu chuyện kia. Tại sao, tại sao ngươi cứ luôn phải đối đầu với ta? Mẹ nó, tên hỗn đản Tào Hùng sao không diệt quách ngươi luôn đi, để tên tai tỉnh nhà ngươi đến gây họa cho ta!

- Nhạc Phi?

Ổ bên, Giải Binh Giáp sắc mặt khó coi nhìn Vương Khả.

- Đúng, cũng như Tân Khí Tật, trong thiên hạ hẳn không tìm thấy người này, thi từ của bọn họ đều ở trong đầu ta, ngươi có thể cho là ta làm được trong mơ!

Vương Khả giải thích nói.

Giải Binh Giáp đen mặt nhìn Vương Khả, nằm mơ có thể mơ ra được thi từ cấp bậc cỡ Cẩm Tú Sơn Hà Đồ, sao ta mơ mãi mà không ra?

Nơi xa đám người Mộ Dung Lão Cầu hưng phấn không thôi:

- Thừa tướng, nhìn thấy không? Vương Khả liên tục viết ra hai thiên văn chương cấp bậc Cẩm Tú Sơn Hà Đồ, thế này mà không được đến đệ nhất, vậy ai mới là đệ nhất?

- Mộ Dung trưởng lão, ngươi hiểu lầm, đây không phải do ta viết, là Tân Khí Tật và Nhạc Phi viết, ta chỉ là hơi sửa một chút thôi!

Vương Khả nói.

- Ta hiểu, ta hiểu, ngươi đây là đang bất mãn với sự vu khống của bọn họ dành cho mình. Vương Khả, ngươi đừng sợ! Lần này chúng ta tận mắt thấy ngươi làm ra văn chương, nếu ngươi không thể được giải nhất, chúng ta liền đi mời Chiến Thần!

Mộ Dung Lão Cẩu lập tức kêu nói.

- Không sai, thi từ này của ngươi, chúng ta đều nghe mà hăng say, bọn họ thân là quan văn chẳng lẽ còn không nhìn ra tốt xấu?

Nếu cứ không thể công bằng xét tuyển người tài, chúng ta liền đi mời Chiến Thần!

Đám chiến tướng Chiến Thần Điện đồng thanh reo hò.

Cách đó không xa, mí mắt Tây Môn Thuận Thủy không ngừng nhảy loạn.

Tại sao khảo đề trường thứ ba lại là thi từ ca phú? Chính là bởi vì thi từ ca phú quá mức ngắn gọn, đến nỗi rất rất ít trường hợp sinh ra cẩm tú văn khí, như thế dù Vương Khả gian lận viết ra được thi từ không sai, mình đều có thể làm trái với lòng, quét hắn xuống.

Nhưng mà, giờ làm sao vi tâm xoát quét xuống Vương Khả được?

Chỉ bằng mấy câu thi từ ngắn ngủi liền đã có thể đúc thành Cẩm Tú Sơn Hà Đồ? Điều này sao có thể?

Vương Hữu Lễ hỗ trợ gian lận? Không khả năng. Thi từ cấp bậc Cẩm Tú Sơn Hà Đồ, Vương Hữu Lễ viết ra được, nhưng mà, Vương Hữu Lễ không trải qua kiếp sống quân ngũ, hơn nữa lại thích hòa bình. Văn chương chiến trận như thế, Vương Hữu Lễ không có trải nghiệm đủ sâu, khẳng định không viết ra được.

Vương Hữu Lễ không khả năng giúp Vương Khả gian lận. Thiên hạ này có lẽ có người có thể viết ra thi từ cấp bậc như vậy, nhưng mà, văn hào có thể viết ra thi từ cấp bậc này, làm sao có thể giúp Vương Khả gian lận? Hơn nữa còn trùng hợp đến thế?

Vương Khả cố ý châm chọc mình, nói cái gì mà Tân Khí Tật, Nhạc Phi viết ra? Nếu mà ta tin tưởng, vậy chẳng phải điên rồi?

Như vậy chân tướng chỉ có một, chính là Vương Khả tự viết, tên Vương Khả này đúng là thâm tàng bất lộ, hắn thật sự có tài năng văn chương kinh thế?

Tê!

Tây Môn Thuận Thủy hít sâu một hơi khí lạnh.

Vương Khả ngươi rõ ràng rất có tài hoa, tại sao, tại sao hai trường trước đó lại gian lận? Cái này không đúng!

- Hai thiên đủ chưa? Còn phải viết thêm nữa không?

Vương Khả nhìn sang Tây Môn Thuận Thủy hỏi.

Bên ngoài quảng trường văn miếu!

Vô số thí sinh ngẩng đầu nhìn hai thiên thi từ được treo cao của Vương Khả!

- “Phá Trận Tử”, “Mãn Giang Hồng” ! Hay, hay, hay quá! Đây mới là khí khái nam nhi, lần này trưng binh, ta phải đi tòng quân!

- Văn chương cấp bậc Cẩm Tú Sơn Hà Đồ? Tên Vương Khả này đã viết ra tận ba thiên, số một trường thi thứ ba? Lại là hắn đoạt giải nhất?

- Lại là Vương Khả đệ nhất! Thi từ hay như thế, hoàn toàn xứng đáng!

Vô số người đọc sách nhiệt huyết sôi trào nhìn lên.

Mộ Dung Lão Cẩu càng là dẫn theo một đám lão binh ngông cuồng đắc chí.

- Thấy không, Vương Khả, đệ tử ta, hành văn của hắn cũng là ta dạy!

Mộ Dung Lão Cẩu thổi phồng nói.